Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ÁC GIẢ ÁC BÁO Chương 3 ÁC GIẢ ÁC BÁO

Chương 3 ÁC GIẢ ÁC BÁO

11:20 chiều – 26/07/2024

5

Mùa xuân rực rỡ, trăm hoa đua nở.

Xuân Viên của công chúa Gia Lăng là nơi Hoàng đế ban tặng, hoa cỏ đều cực kỳ quý hiếm, là nơi các con nhà quý tộc tranh nhau đến thưởng ngoạn.

Cũng có những thương nhân giàu có bình thường, bỏ ra ngàn vàng chỉ để có được tấm thiệp mời, mong muốn được gặp gỡ người quyền quý trong vườn.

Năm nay tiệc thưởng hoa còn náo nhiệt hơn thường lệ.

Chỉ vì mọi người không tập trung vào việc thưởng hoa, mà để ý đến chuyện giữa Thái tử và tiểu thư nhà họ Giản.

Triều đình biến động khôn lường, không ai muốn đứng sai phe.

Nhìn thấy Tạ Đình Nguyệt dẫn Giang Mạt vào trong vườn, có một quý nữ tính thẳng thắn buông lời châm chọc:

“Xuân Viên xưa nay có quy tắc, nô tỳ bình thường không được phép vào trong vườn.”

 

Giang Mạt như con nai nhỏ hoảng sợ, lẩn sau lưng Tạ Đình Nguyệt.

Tỳ nữ phụ thuộc vào chủ nhân, từ trước đến nay đều bị người ta khinh thường. Nghe nói Tạ Đình Nguyệt chỉ giữ nàng làm nữ tỳ, coi như để lại trong phủ, ngày thường cũng không cho nàng sắc mặt tốt.

Nhưng hôm nay hắn lại bảo vệ Giang Mạt.

“Bản cung dùng ba ngàn lượng vàng mua cho nàng tấm thiệp mời, hôm nay nàng đến thưởng hoa với tư cách khách mời.”

Nói rồi, hắn lơ đãng liếc nhìn ta, thần sắc lãnh đạm.

Những tiểu thư nhà quyền quý không ưa Giang Mạt cũng không muốn đối đầu với Thái tử, đành tức tối rời đi.

Công chúa Gia Lăng kéo ta, cười híp mắt:

“Đừng để ý hắn làm gì, lần này ta lời to, lát nữa ta sẽ bảo người đem số vàng đó làm trang sức cho ngươi.”

Ta mỉm cười, xa xa nâng ly kính Tạ Đình Nguyệt.

Hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.

Ta biết, hắn vẫn còn giận ta.

Tháng qua, hắn nhiều lần đến tìm ta, gửi không ít quà cáp đến nhà họ Giản, đều bị ta từ chối.

Hắn bị từ chối nhiều lần, tần suất tìm ta cũng giảm đi.

Ngay cả những lá thư hắn viết cho ta, giọng điệu càng lúc càng lạnh lùng.

“Vân Thư, ta chỉ thương tiếc nàng ta thân cô thế cô, chứ không cố ý bỏ bê nàng. Nàng trách phạt ta cũng được, đánh ta cũng nhận, ta chỉ muốn có cơ hội gặp mặt nàng.”

“Vân Thư, chúng ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, ta có thể phụ nàng sao? Vì chuyện nhỏ này, nhất định phải làm lớn chuyện đến vậy?”

“Giản Vân Thư, nếu nàng thực sự muốn cắt đứt, ta sẽ thành toàn cho nàng! Mong nàng sau này đừng hối hận!”

Còn ta chỉ kiên quyết đốt hết những lá thư đó, tiện thể dặn dò gia nhân, nếu có kẻ nào leo tường vào ban đêm, cứ dùng gậy đánh chó mà đuổi đi.

Chắc hẳn hắn ngã rất đau.

Nên hôm nay thấy ta, mắt hắn mới đỏ hoe như vậy.

Đến giờ dùng tiệc, ta ra hiệu cho công chúa Gia Lăng, nàng liền sắp xếp ta ngồi bên cạnh Tạ Đình Nguyệt.

Hắn có vẻ không ngờ ta chủ động gần hắn, thân hình hơi cứng lại, chỉ im lặng uống rượu.

Ta bình tĩnh rót cho mình một ly rượu.

“Chàng còn nhớ mùa xuân năm ta bảy tuổi không? Khi đó Hoàng hậu tổ chức tiệc, ta giận chàng vì chàng giành lấy cái chân cua của ta, chàng liền đi bắt bướm để làm ta vui.”

“Vườn hoa mẫu đơn bị giẫm nát, Hoàng hậu nổi giận lôi đình. Chàng trốn sau giả sơn không dám ra, ta phải xin lỗi thay chàng.”

“Mùa xuân qua, thu về, hoa nở rồi tàn. Thời niên thiếu có phải đã không thể trở lại?”

Rượu khiến mặt ta hơi đỏ, mắt ngấn lệ nhìn hắn.

Tạ Đình Nguyệt quả nhiên xúc động, nhìn ta sâu sắc.

Đang định nói gì đó, bên ngoài đột nhiên có tiếng hét hoảng hốt:

“Không hay rồi! Có cô nương rơi xuống nước!”

6

“Hai người thật là ‘tình sâu như chị em’, một người ở trong kéo ta, một người ở ngoài ức hiếp Mạt nhi! Thật độc ác!”

Tạ Đình Nguyệt ôm Giang Mạt từ hồ Phong Ba, hộ tống nàng đi tìm thái y, giận dữ quát ta và công chúa Gia Lăng.

Mọi người trong Xuân Viên đều nhìn thấy màn kịch này.

Khi ta ngồi bên cạnh Tạ Đình Nguyệt, Giang Mạt đã không thể giữ được bình tĩnh.

Thấy ta và Tạ Đình Nguyệt nhắc lại kỷ niệm thuở nhỏ, nàng liền cắn môi, bất ngờ chạy ra ngoài.

Công chúa Gia Lăng lo nàng chạy loạn, sai tỳ nữ thân cận đi theo.

Ai ngờ Giang Mạt lại nổi trận lôi đình với nàng ấy.

“Ta biết các người xuất thân tốt, coi thường kẻ từ nơi tồi tàn như ta! Các người từ nhỏ đã được tham gia yến tiệc, còn ta chỉ biết giặt đồ lau sàn trong thanh lâu… Nhưng như thế các người có thấy mình cao quý hơn ta sao? Dù ta ở trong bùn, nhưng bùn vẫn có thể nở ra hoa sen!”

Tỳ nữ không hiểu, hơi bối rối:

“Giờ mới đầu xuân, hồ còn trơ trụi, làm gì có hoa sen?”

Giang Mạt hiểu lầm lời nói thành trêu chọc, tức giận nhảy xuống hồ.

Thế là tất cả mọi người trong vườn đều thấy, Thái tử vì cứu Giang Mạt, không chút do dự lao xuống hồ nước lạnh buốt.

Sau đó, hắn còn giận dữ mắng ta và công chúa Gia Lăng, rồi bế nàng ấy một cách kiêu ngạo về phủ Thái tử.

Tối hôm đó, Hoàng hậu truyền lệnh triệu ta và Tạ Đình Nguyệt vào cung.

“Mạt nhi nói đúng, bùn lầy vẫn có thể nở hoa sen. Không như một số người xuất thân danh môn, nhưng đầy tâm cơ và mưu tính.”

Giang Mạt hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh, Tạ Đình Nguyệt quỳ thẳng tắp, vẫn đầy phẫn nộ.

“Thật nực cười!”

Hoàng hậu tức giận hất chén trà nóng vào người hắn.

“Danh môn vọng tộc nào mà không phải tốn tâm tư, từng bước tính toán? Ngôi Thái tử của ngươi, chẳng phải cũng do tính toán mà có!”

Ta quỳ bên cạnh, khóc thút thít:

“Hoàng hậu nương nương, hôm nay mọi người trong vườn đều thấy, con chủ động giao hảo với Thái tử, nhưng ngài ấy lại mắng con trước mặt bao nhiêu người, thậm chí còn lăng mạ công chúa Gia Lăng… Con, con thực sự không hiểu ngài ấy muốn gì nữa!”

“Ta muốn gì?” Tạ Đình Nguyệt cười lạnh, quỳ xuống hướng về Hoàng hậu dập đầu.

“Mẫu hậu, nhi thần muốn hủy hôn với Giản Vân Thư!”

Lời vừa dứt, ngay cả Hoàng hậu cũng lộ vẻ kinh ngạc.

“Nếu ngươi thật lòng thích nữ tử đó, nạp nàng làm lương thiếp là được. Sao lại đến mức phải hủy hôn với nhà họ Giản?”

Ta cúi đầu hành lễ:

“Hoàng hậu nương nương, nhà họ Giản là gia tộc thanh quý, thần nữ thà hủy bỏ hôn ước, không muốn cùng nữ tử thanh lâu chung chồng.”

“Đừng lấy nhà họ Giản ra mà đe dọa!” Tạ Đình Nguyệt nghiến răng nói, “Giang Mạt chỉ bị lừa, bị ép làm thanh quan một thời gian, không hề tồi tệ như nàng nói!”

Ta hơi nhíu mày.

Những lời như thế, chỉ có Tạ Đình Nguyệt mới tin.

Nhưng cũng có thể thấy, hắn đã tích oán sâu với nhà họ Giản.

Nghĩ đến phụ thân bao năm dốc lòng dạy dỗ Tạ Đình Nguyệt, nghĩ đến lòng trung thành của nhà họ Giản với triều đình bao năm qua…

Ta từng nghĩ, cuộc đời ta là vì Tạ Đình Nguyệt.

Thật đúng là mù quáng.

Hoàng hậu thấy tình thế căng thẳng, lịch sự an ủi ta vài câu, rồi nói bị đau đầu, bảo chúng ta lui ra.

Tạ Đình Nguyệt lại chặn ta ở cửa cung.

“Giản Vân Thư, ta không trách nàng vì danh dự nhà họ Giản mà đổ hết tội lên ta và Mạt nhi.”

“Nhưng nếu hủy hôn với ta, nàng cũng không tránh khỏi lời đàm tiếu.”

“Ta là Thái tử, dù sao cũng muốn một thê tử hiền thục, không tranh giành…”

Ta lặng lẽ nhìn vào mắt hắn.

Rồi xoay người lao vào màn mưa.

“Về phủ đi, điều ngươi muốn không phải là ta.”

Tạ Đình Nguyệt không nhận được câu trả lời như ý, tức giận gào lên với ta:

“Giản Vân Thư! Ngươi nghĩ ngươi có thể đứng ngoài mọi chuyện sao? Không dễ vậy đâu!”

“Dù ngươi xuất thân từ nhà họ Giản, nhưng là nữ nhân bị Thái tử từ hôn, ai dám lấy ngươi?”

Ta bước nhanh hơn, mặc cho lời nói sau lưng bị nhấn chìm trong mưa.