Ta đẫm lệ nhìn hắn: “Nhưng những cửa hiệu kiếm tiền của Phương gia đều nằm trong tay thứ nữ, mà thứ nữ đã gả cho Tam vương gia rồi mà.”
Khuôn mặt hắn biến sắc, không tin nổi nhìn ta.
Thẩm Tu Trúc đi điều tra, phát hiện đúng là như vậy, “Hắn dám lừa cô gia!”
Ta đứng ở cuối hành lang, nghe thấy tiếng gào thét trong thư phòng, không nhịn được mà bật cười.
Thứ nữ đó đang giúp ta quản lý cửa hiệu, Phương đại nhân căn bản không hề biết chuyện này.
Nhưng sao cũng được, Thẩm Tu Trúc sẽ không đi chất vấn.
Hắn chỉ cảm thấy mình bị phản bội.
Dù gây hại cho Hoàng tôn, ta cũng chỉ bị giam lỏng, nghe nói Thái tử đã giúp ta hòa giải, không để ta bị vào ngục.
Nhưng Hoàng hậu rất không hài lòng.
Bà ta nóng lòng muốn đổi đi vị trí Thái tử phi. Và vừa hay, trong phạm vi Kinh thành có một người vừa có tiền, vừa có quyền, là thân muội muội của Tổng lãnh thống vệ quân.
Ngày ta bị giáng xuống làm quý thiếp, Phương Thê Thê dù bệnh cũng không quên đến xem kịch.
Tiếc thay, nàng lại thấy ta nằm trong lòng Thẩm Tu Trúc khóc nức nở.
Thẩm Tu Trúc càng thêm xót xa: “Chỉ là kế sách tạm thời, nàng đừng buồn nữa.”
Ta liếc nhìn Phương Thê Thê, thấy nàng không thể tin nổi, lùi lại một bước, khuôn mặt tuyệt vọng.
Ta biết, ngày nàng ta lấy danh nghĩa Trắc phi vào Thái tử phủ, Thẩm Tu Trúc cũng đã nói như vậy với nàng.
Thái tử hoàng thất ấy à, làm gì có cái gọi là chân tình.
Khi ta còn là một thương nhân đầy bạc, hắn cùng lắm chỉ muốn ta làm thiếp, ngoan ngoãn dâng tài sản.
Khi ta là đích nữ của phủ Tướng quân, có quyền, có tiền, hắn lại thấy ta thật xứng đáng làm Thái tử phi của hắn.
Nhưng khi kẻ ngồi trên vị trí Thái tử phi này đã không còn đem lại lợi ích gì cho hắn, thì kẻ đó buộc phải rời khỏi vị trí này.
Nhìn nữ nhân xinh đẹp mới vào Đông cung, Phương Thê Thê mang bệnh tật trong người càng thêm tuyệt vọng.
“Phương tiểu thư đang bị chảy máu không ngừng, ở cữ nhưng không chăm sóc tốt.”
Điểm Châu mang tin tức từ phía nàng ta.
Thời điểm đã đến, ta tốt bụng đến thăm nàng ta và mang theo những món bổ dưỡng tuyệt vời.
Nhưng tất cả đều bị nàng ta hất xuống đất, ánh mắt nàng ta trừng trừng nhìn ta.
“Ngươi có gì mà đắc ý? Vào Đông cung gần một năm cũng chẳng thấy ngươi có động tĩnh gì.”
Ta mỉm cười, “Ngươi thì có động tĩnh đấy, động tĩnh còn không nhỏ.”
“Lâm Chiêu Cẩm!”
Nàng nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ ngầu.
Ta chợt nhớ đến kiếp trước, khi Lâm gia từ trên xuống dưới quỳ trên pháp trường, nàng ta rực rỡ, phong quang vô hạn, rồi trở thành người thay thế tỷ tỷ ta, danh chính ngôn thuận trở thành Thái tử phi mới.
Nhưng ở kiếp này, Thẩm Tu Trúc đã tìm được đồng minh tốt hơn, Phương gia cũng đừng mong trèo cao.
“Không cam tâm sao?”
Ta cúi đầu nhìn vào chén trà, cười thành tiếng.
“Vậy thì để phụ thân ngươi cố gắng thêm để làm ngươi có giá trị hơn chút nữa.”
“Nhưng tiếc thay, thứ muội của ngươi đã gả cho Tam hoàng tử, Phương gia trong mắt Thái tử đã không còn trong sạch nữa rồi.”
“Không phải, ta và Tu Trúc ca ca là thanh mai trúc mã, tình cảm của chúng ta ngươi không hiểu được.”
Nhưng trong giọng nàng ta rõ ràng là đã có sự bất an, dù nàng ta hét lớn đến đâu cũng vô ích.
“Ngươi có biết tài sản của thứ muội ngươi từ đâu mà có không? Là ta cho.”
Ta ghé sát tai nàng ta, tự hỏi rồi tự trả lời.
Không cho Thái tử tạo ra đối thủ, hắn làm sao có thể lo lắng?
Đồng tử nàng ta đột nhiên co lại, không tin nổi mà trừng mắt nhìn ta.
“Ngươi dám! Ngươi dám phản bội Thái tử, không sợ ta nói với hắn sao?”
“Ngươi đoán ta có cho ngươi cơ hội không?”
Nói xong, ta mò thấy con dao găm bên cạnh nàng ta, bất ngờ giật lấy, đâm thẳng vào ngực nàng ta.
Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của nàng ta, ta cười dịu dàng.
“Ta đoán, đây là thứ ngươi chuẩn bị cho ta, tiếc là ngươi vẫn còn yếu lắm.”
Nói xong, ta dùng lực mạnh hơn, cảm nhận được cơ thể nàng ta run rẩy, đôi tay ta cũng trở nên dính máu.
Mùi máu tanh nồng nặc, nhưng chắc chắn không nhiều bằng máu mà tỷ tỷ ta đã chảy khi chết ở kiếp trước.
Khi Thẩm Tu Trúc đến tìm ta, mặt ta trắng bệch, hồn bay phách lạc.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng đáng sợ, gân xanh trên trán nổi lên:
“Ngươi có biết mình đã làm gì không?”
“Ta biết.”
Giọng khàn khàn, ta gật đầu.
Quay đầu lại, trên bàn đặt một chồng ngân phiếu cao ngất.
Mỗi tờ có mệnh giá vạn lượng, tổng cộng hàng triệu lượng, chất đống lại cũng rất ấn tượng.
“Ngươi định làm gì?”
Thẩm Tu Trúc nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
Ta rơi lệ, mặt buồn bã:
“Nàng ta nói các ngươi là thanh mai trúc mã, còn nói ngươi sẽ báo thù cho nàng, giết ta.”
“Ta đã đến xin lỗi, nói ta đã biết sai, nhưng nàng không tin, nàng muốn tự tay giết ta, ta không cố ý.”
“Nhưng ngươi không thể hại người!”
Thẩm Tu Trúc tức giận ngồi một bên, ánh mắt đầy soi xét.
Ta gật đầu, “Ta biết, vì vậy, trước khi chết, ta để lại những thứ này cho điện hạ.”
Ánh mắt đầy áp lực vẫn dán chặt lên ta, Thẩm Tu Trúc không dễ bị lừa.
Ta mở lời đầy tuyệt vọng: “Nếu ta chết, của hồi môn nên trả lại, nhưng phần tiền lời này, ta muốn để lại cho điện hạ.”
“Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho điện hạ.”
Nói xong, nước mắt ta đã đầm đìa đầy mặt.
Ánh mắt không nỡ rời, Thẩm Tu Trúc ngẩn người, lại liếc nhìn chồng ngân phiếu bên cạnh.
Quá nhiều.
Thậm chí ngang với nửa quốc khố.
Những năm qua, Hoàng thượng xây dựng rất nhiều ngôi chùa, bốn trăm tám mươi ngôi chùa, phong cách khác nhau, trang nghiêm hùng vĩ, quốc khố từ lâu đã cạn kiệt.
Thẩm Tu Trúc đã lâu rồi chưa nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Hắn nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi.
“Tại sao bây giờ mới đưa cho ta những thứ này?”
Ta đỏ mắt, “Vốn là chuẩn bị cho ngươi, chỉ là lúc đó chưa gom đủ, nên mới… chưa đưa.”
“Ngươi…”
Hắn hoàn toàn kinh ngạc, ánh mắt đen láy đảo qua đảo lại.
Ta tiếp tục nói: “Ta đã xem qua sổ sách trong khố, không có nhiều tiền, trước đây dùng đồ từ cửa hiệu của ta khiến ngươi bị thiên hạ chê cười, ta mới nghĩ ra cách này.”
“Các quản lý cửa hiệu của Lâm gia đều trung thành với người của Lâm gia, ta ép họ kiếm tiền bằng mọi giá, may thay, cuối cùng cũng đủ số.”
Biểu cảm của Thẩm Tu Trúc rất phong phú, nhưng cũng nhanh chóng đưa ra quyết định.
Giữ ta lại, biến ta thành cái máy in tiền của hắn.
Đợi khi những người khác trong Lâm gia đều chết, chỉ còn lại ta – kẻ ngốc này sống sót, để tạo ra của cải cho hắn.
“Ngươi thật ngu ngốc!”
Khi hắn nhìn ta đầy tình cảm, ta biết mình đã đặt cược đúng.
Phương Thê Thê, không biết ngươi có chết trong yên bình không?
Thẩm Tu Trúc che giấu chuyện của Phương Thê Thê, tuyên bố ra ngoài rằng nàng ta bị bệnh mất.
Nhưng Phương gia không ngu, rõ ràng trên người có mấy cái lỗ lớn, sao có thể là bệnh chết?
Ta ở Đông cung tự do tự tại, thậm chí còn rất được sủng ái.
Phương đại nhân tức giận nhiều lần đối đầu với Thẩm Tu Trúc trên đại điện, nhưng Thái tử có gì sai, hắn chỉ là chọn lựa lợi ích mà thôi.
Phương gia không được, còn có Lý gia.
Tiền ta đưa cho hắn đủ để hắn chiêu binh mãi mã, hối lộ nhiều quan viên hơn, thậm chí cả tướng lĩnh cũng bị hắn mua chuộc.
Khi Hoàng thượng một lần nữa động lòng muốn thay đổi vị trí Thái tử, Thái tử chọn phản loạn.
Hắn và Hoàng hậu phối hợp trong ngoài, bao vây Hoàng cung không một kẽ hở.
“Chiêu Cẩm, cô gia đã thành công rồi!”
Khuôn mặt hắn đầy niềm vui, biểu cảm trở nên méo mó.
Ta cười khẽ, nước mắt trào ra.
“Ta biết mà, điện hạ nhất định sẽ thành công!”
Bị hắn ôm chặt vào lòng, cằm hắn cọ cọ vào hõm cổ ta.
“Gọi phụ thân và tỷ tỷ ngươi về đi, nơi này còn cần họ giúp đỡ.”
Làm phản thành công, đưa hai võ tướng trở về có thể làm gì.
Việc duy nhất có thể làm, có lẽ là lấy mạng ta ra làm mồi nhử, bắt họ quỳ xuống, rồi giết đi.
“Họ đã trở về rồi.”
Ta cười.
Người ôm ta đột nhiên cứng đờ.
Hắn nhíu mày, mặt đầy thận trọng, “Khi nào về?”
Ta nghiêng đầu, cười ngây thơ.
Ngay sau đó, từ trong tay áo ta rút ra con dao găm đâm thẳng vào bụng hắn, thật mạnh, dùng hết sức lực.
Thẩm Tu Trúc biểu hiện chấn động, không tin nổi mà cúi đầu.
“Ngươi dám!”
Hắn mạnh mẽ đẩy ta ra, lưng ta đập vào bàn, đau đến mức ta nhăn mặt.
Nhưng cảm giác thật thoải mái.
“Tại sao ta lại không dám? Điện hạ dám làm phản, Lâm gia chúng ta đương nhiên phải trung thành với nhà vua, đáng tiếc, ngươi giết phụ giết huynh, họ Thẩm đã không còn người thừa kế.”
“Ồ, không đúng, bụng ta còn có một vị nữa.”
Hắn không thể tin được, điên cuồng muốn tiến lên, nhưng bị Điểm Tướng một cước đá văng ra.
“Không, không thể nào, làm sao ngươi có thể mang thai?”
Ta đặt tay lên bụng, “Quên chưa giới thiệu, Điểm Châu là thần y, Điểm Tướng là sát thủ.”
Từ Giang Nam tới kinh thành, ta làm sao có thể không chuẩn bị chút nào?
Thuốc mà Thẩm Tu Trúc cho người hạ vào ta từ lâu đã bị Điểm Châu giải.
Nhưng hắn quả thật rất ít khi chạm vào ta, nên để chờ ngày này, ta đã phải đợi rất lâu.
Sau này, ta cũng không còn chờ nữa.
Tìm một nam nhân khác chẳng phải là đơn giản hơn sao?