Rất nhanh, mọi người đều phát hiện những món quà ta tặng gần đây đều từ cửa hàng của nhà ngoại, cũng chính là từ của hồi môn của ta.
Không có cách nào khác, các cửa hàng mà mẫu thân cho đều rất nổi tiếng, ta tặng đều là vật phẩm hạng nhất.
Chỉ cần có chút mắt nhìn đều nhận ra.
Đường đường là Đông cung, lại phải dùng của hồi môn của Thái tử phi để lo liệu mấy cái việc này, Thẩm Tu Trúc thấy mất mặt.
Dù có giả vờ ngốc cũng không thích hợp nữa, nên hắn giả vờ lên tiếng: “Gần đây các khoản chi đều lấy từ của hồi môn của nàng sao?”
Ta vội gật đầu: “Ta thấy kho của phủ không đủ, nên lấy từ đồ của ta, không sao đâu, của ta cũng là của điện hạ.”
Hắn sững người, ánh mắt phức tạp.
Ta vội cúi đầu, “Ta làm sai rồi phải không, điện hạ yên tâm, sau này ta nhất định phân chia rõ ràng.”
Thẩm Tu Trúc càng thêm khó chịu, mặt mày cau có.
Thẩm Tu Trúc không tìm ra được lỗi của ta, đành phải cố nén tức giận. Nên từ đó, nếu có gì liên quan đến việc lấy lòng người khác, chỉ có thể lấy từ kho bạc riêng của hắn.
Không giúp được hắn lôi kéo lòng người, hắn lại lạnh nhạt với ta.
Sau đó không lâu, hắn cưới trắc phi, quả nhiên là Phương Thê Thê.
Khác với ta, đêm Phương Thê Thê vào phủ, Thẩm Tu Trúc gọi nước tới năm lần.
Sáng hôm sau, nàng ta lấy lý do cơ thể không tiện, không đến thỉnh an.
Ta không để tâm, chẳng phải ta chưa trải qua sao, một đêm diễn kịch năm lần cũng khá mệt đấy.
Điều đáng mừng là, phụ thân và tỷ tỷ đã hoàn thành nhiệm vụ và chuẩn bị trở về biên cương.
Trở về phương Bắc, đó mới chính là thiên hạ của họ, tha hồ để họ tung cánh bay cao.
Mà nơi kinh thành, chỉ hợp với những người như ta.
Ta vui vẻ đến cửa thành tiễn biệt.
“Ta thấy Thái tử không thật lòng thích muội”. Tỷ tỷ đột nhiên kéo ta sang một bên, mặt nghiêm túc.
Nàng ấy thực sự đã nhận ra sao?
Ta ngẩn người, bỗng thấy mắt cay cay. Ta cố gắng chớp mắt, cười nhẹ, “Muội là Thái tử phi, hắn thích hay không thích thì có sao?”
Hơn nữa, sau này hài tử của ta sẽ là Hoàng đế.
Tỷ tỷ mang vẻ mặt bối rối, rồi vội nói: “Nếu không muốn ở lại, thì đi theo tỷ tỷ, ta sẽ đưa muội đi.”
Đôi mắt nàng ấy sáng rực, đầy chân thành.
Ta hít một hơi sâu, dựa vào lòng nàng ấy, “Được, muội chờ tỷ tỷ đến đón muội.”
Nàng ấy không nói gì thêm.
Khi ta quay đi, âm thầm lau nước mắt nhưng lại vô tình bị phụ thân nhìn thấy, ông chỉ vỗ vai ta, ánh mắt đầy thương cảm.
Phụ thân hiểu.
Người của Lâm gia nhất định phải có một người ở lại kinh thành.
Hoặc là ta, hoặc là tỷ tỷ.
Chưa đầy ba tháng sau khi phụ thân và tỷ tỷ rời đi, biên cương báo tin đại thắng.
Địch quốc mất đi khả năng chiến đấu, ít nhất trong năm năm, biên cương sẽ yên bình.
Nhưng sóng gió trong kinh thành mới bắt đầu.
Hoàng đế ngày càng đắm chìm trong tu hành không màng triều chính.
Các Vương gia thi nhau tranh đoạt hoàng vị, vị trí Thái tử cũng không còn vững chắc như trước.
Thẩm Tu Trúc lấy danh nghĩa của ta viết một bức thư, nói ta bị bệnh nặng, bảo phụ thân sớm trở về kinh.
Nhưng Lâm gia luôn có mật mã riêng trong thư từ, hắn nào biết điều đó.
Cũng vào lúc này, Điểm Châu phát hiện trong đồ ăn thức uống hàng ngày của ta có một loại dược, có thể khiến ta thần trí ta trở nên bất minh.
Ta phối hợp cùng Thẩm Tu Trúc và Phương Thê Thê, làm cho bản thân trông như điên dại mà ngây thơ.
“Biểu ca, ta đã nói rồi, Lâm Chiêu Cẩm ngu ngốc như heo, làm sao mà phát hiện ra được?”
“Đợi nàng ta chết rồi, Lâm gia bị vu oan tội, đến lúc đó, của cải Lâm gia chẳng phải đều là của biểu ca sao?”
Giọng của Phương Thê Thê lọt qua khe cửa, ta lặng lẽ rút chân về, nhanh chóng trở về phòng.
Quả nhiên là bọn họ!
Điểm Châu đau lòng mở tay ta ra, lòng bàn tay vì tức giận mà đã bấm ra vết máu.
“Nương nương, người đã có chuẩn bị, những chuyện này sẽ không xảy ra.”
Không!
Những chuyện này đã từng xảy ra, ở kiếp trước, hắn ở trên cao đài, ả ta thì được cưng chiều như hoa.
Một đôi gian phu lại dám đứng nhìn Lâm gia chúng ta đầu rơi máu chảy.
“Tiểu thư!”
Điểm Châu bất ngờ kéo ta trở lại hiện thực, ta ngẩn ngơ nhìn nàng, thấy nàng bắt mạch cho ta, đôi mắt đầy phấn khích.
Thấy ta nhìn qua, Điểm Châu gật đầu.
“Được rồi!”
Tay ta đặt lên bụng, khóe miệng nở nụ cười.
Cuối cùng cũng đợi được ngày này.
Ta cầm bút viết thư, lần lượt gửi đến biên cương và Giang Nam.
“Nương nương, Trắc phi nương nương đến.”
Ta còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy Phương Thê Thê tay đỡ eo, mặt mày hớn hở bước vào.
Mới ba tháng mang thai, làm bộ như đã năm tháng không bằng ấy.
Gặp ta, Phương Thê Thê cười ngạo mạn.
Ta nhớ lại lời Điểm Châu nói, phụ thân của Phương Thê Thê vài ngày trước đã gặp Thái tử, sợ rằng đã đạt được thỏa thuận gì đó.
Nàng ta có chỗ dựa lại có thai, liền bắt đầu kiêu ngạo.
“Nơi này chẳng bao lâu nữa sẽ là của ta.”
“Ngươi là thứ gì mà dám mơ tưởng vị trí Thái tử phi!”
Nàng ta tiến lên vài bước, nắm chặt cằm ta, tát mạnh một cái.
Ta lạnh lùng cười, cảm tạ nàng ta đã cho ta cái cớ!
Ta mạnh mẽ đẩy nàng ta ngã xuống đất, dùng hết sức!
Phương Thê Thê không ngờ ta trước mặt mọi người lại đẩy nàng ta, mặt nàng ta trắng bệch, dưới đất đã có một vũng máu.
“A, thái y, mau gọi thái y…”
Thái tử phủ loạn cả lên, đối diện với ánh mắt đầy oán hận của nàng ta, ta chỉ ngây thơ nghiêng đầu, cười dịu dàng.
Phương Thê Thê đã sẩy thai.
Ta mang tội danh làm hại Hoàng tôn.
Thẩm Tu Trúc giận dữ bóp cổ ta, khuôn mặt hắn lạnh lùng.
“Ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Ta cười đau đớn, ánh mắt đẫm lệ.
“Điện hạ không yêu thiếp, đúng không?”
Trong sự im lặng, ta biểu diễn sự tuyệt vọng, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Trước đây là thiếp ngu ngốc, lại tưởng rằng Thái tử thực sự yêu thiếp, cuối cùng cũng chỉ là sai lầm. Thiếp cứ ngỡ là yêu từ cái nhìn đầu tiên, hóa ra chỉ là một trò cười.”
Ta vừa khóc vừa cười, trông điên loạn.
Cuối cùng trong mắt hắn cũng có chút động lòng, buông tay, khuôn mặt đau khổ.
“Phương gia đối với cô gia có lợi, dạo trước Phương đại nhân mới giao hết cửa hiệu trong tay cho cô gia, nàng…”
Đến lúc này rồi, hắn vẫn còn ám chỉ muốn ta đưa ra thêm nhiều của cải.
Rất tốt, ta sẽ cho, chỉ xem hắn có nhận nổi không!