Khi lại để Hoàng hậu thúc giục một lần nữa nhưng ta lại che mặt, đầy vẻ thẹn thùng: “Ta tin điện hạ, ngài ấy đương nhiên có sắp xếp của riêng mình.”
Hoàng hậu ngỡ ngàng, không ngờ trên đời lại có nữ tử không vội vã.
Hồi lâu mới thở dài, “Có lẽ gần đây vì chuyện tiền bạc quá lo lắng, nên mất hứng.”
Ta chớp chớp mắt vô tội, “Không sao, thiếp đợi điện hạ có hứng.”
Hoàng hậu không muốn nói thêm với ta nữa, phẩy tay cho ta lui.
Ta kính cẩn hành lễ, quay đi nụ cười trên mặt liền biến mất.
“Tiểu thư, không động phòng, người không thể có thai, hay là chúng ta đưa tiền, coi như mua một lần.”
Điểm Châu nhìn ta, ta lạnh lùng cười:
“Sắp rồi, phải để hắn biết điều gì đến dễ dàng, trong thất vọng nảy sinh hy vọng, mới là niềm vui bất ngờ.”
“Nghe nói hôm nay trong phủ có khách? Chúng ta về thể hiện chút tình cảm với điện hạ.”
Trong thư phòng có nhiều người, ta như không thấy, mắt chỉ nhìn Thẩm Tu Trúc, rồi ta nhanh chóng bước đến bên hắn: “Điện hạ thiếu tiền không? Thiếp có, điện hạ cần bao nhiêu?”
Lời vừa nói ra, tiếng hít vào vang lên, mọi người gần như đồng thời cúi đầu nhìn đất, nhưng lại dựng tai nghe.
Mặt Thẩm Tu Trúc đột ngột trầm xuống, sát ý lóe lên rồi biến mất.
Ta dịu dàng nói: “Thiếp cũng muốn chia sẻ gánh nặng với điện hạ, mẫu thân cho thiếp của hồi môn, thiếp có thể bán một ít, đến lúc đó…”
“Không cần!”
Hắn lạnh lùng nói, lại thêm: “Thái tử phi lui xuống nghỉ ngơi đi.”
“Điện hạ giận rồi? Ngài thường gọi thiếp là Chiêu Cẩm, sao hôm nay lại xa lạ thế?”
Ta rưng rưng nước mắt, hắn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cố nén giận đưa ta ra cửa.
“Không có, chỉ là cô gia thực sự bận rộn công vụ.”
Ta luyến tiếc rời đi, quay lưng lau nước mắt, khóe miệng khẽ nhếch.
Qua việc ta làm ầm lên, hắn càng không thể xác định ta thật ngốc hay giả ngốc, đối với ta cũng càng thêm đề phòng.
Nhưng mỗi ngày ta đều nhắc về số tiền hàng chục vạn lượng mà ta có được.
“Tiền nhiều như vậy đưa cho ta thì có ích gì, ta không dùng được.”
“Nhưng may là người của mẫu thân cho đều đáng tin, tạm thời gửi ở chỗ họ cũng được.”
Ánh mắt Thẩm Tu Trúc càng lúc càng phức tạp.
Hắn hiện đang rất cần tiền, mong muốn động đến tiền của ta càng ngày càng cấp bách, như kiến bò trên chảo nóng.
Hôm đó, hắn trịnh trọng giao cho ta việc quản lý nội vụ.
“Vì nàng là Thái tử phi, những việc này nên do nàng lo liệu.”
Ta ngẩn người, rồi mỉm cười vui vẻ nhận lấy:
“Đa tạ điện hạ, thiếp nhất định không phụ lòng điện hạ.”
Nhưng khi cửa kho được mở ra, ta sững sờ.
Bên trong trống rỗng, chỉ có vài món trang sức vải vóc không đáng giá và một ít vàng bạc lẻ tẻ.
Ngay cả tiền riêng của Điểm Châu cũng nhiều hơn ở đây, đúng là tàn nhẫn!
Quản gia bên cạnh không nhịn được giải thích:
“Những năm qua Hoàng thượng xây dựng nghiệp lớn, Đông cung có gì đều đã dâng lên, thực sự không còn cách nào.”
Nhưng nhìn qua là biết bị dọn sạch rồi!
Nói rồi, quản gia lại cúi đầu đầy lo lắng.
“Nếu Thái tử phi có thể nghĩ cách giải quyết khó khăn, giúp điện hạ bớt lo, điện hạ chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Chỉ thiếu mỗi việc trực tiếp xin tiền ta thôi.
Ta cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại hiện vẻ ngạc nhiên vui sướng:
“Ý ngươi là, nếu điện hạ vui thì sẽ động phòng với ta sao?”
Quản gia nhíu mày, quỳ xuống đất.
“Lão nô không dám nói bừa.”
Ta có chút thất vọng kêu “ồ”, để Điểm Châu mang sổ sách, trở về viện của mình, khi đi còn mang vẻ mặt thiếu hứng thú.
Tối hôm đó, Thẩm Tu Trúc liền đến phòng ta, mắt hắn ta chan chứa tình cảm mà ôm lấy ta, “Chiêu Cẩm thật khiến người ta mê mẩn!”
Ta cười thẹn thùng, “Điện hạ nói gì vậy? Thiếp không hiểu…”
Là xinh đẹp khiến ngài ngứa ngáy trong lòng, hay biết ngài muốn tiền nhưng mỗi lần đều hiểu lầm khiến ngài không thể nói ra?
Hắn hôn ta, đè ta xuống.
Đêm động phòng hoa chúc muộn hơn một tháng, ta gắng nén cảm giác buồn nôn, ra sức tỏ ra hắn rất tuyệt vời.
Đến khi hắn tự tin gọi người mang nước, ta quấn chăn nằm bệt trên giường.
Lần đầu tiên ta nhận ra, diễn xuất, thực ra cũng mệt mỏi.
Sau khi hắn rời đi, tỳ nữ mang canh đến, mắt mở to trừng trừng mà nói dối: “Đây là canh dưỡng thai điện hạ ban thưởng, uống vào dễ mang thai.”
Ta không tỏ vẻ gì, để Điểm Châu bưng lại, mắt đầy ngôi sao.
“Điện hạ đối với ta thật tốt! Ta yêu người lắm!”
Nói xong, ta uống canh ngay trước mặt nàng.
Tỳ nữ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi nàng rời đi, ta liền uống thuốc viên mà Điểm Châu đưa.
“Người cần gì phải thật sự uống vào?”
Điểm Châu không nhịn được khuyên, ta thở dài.
“Hắn có thể từ nhiều Hoàng tử mà giành được vị trí Thái tử, nên chắc chắn không phải là kẻ ngốc, khiến hắn không hiểu rõ ta mới tốt nhất.”
Sau đó, bất cứ việc gì liên quan đến quản lý Đông cung, ta đều lấy đồ từ cửa hàng phía Nam.
Ta không bao giờ lấp đầy kho của Đông cung va fcũng không đưa tiền, nhưng ta vẫn thông cảm mà đưa đồ ra.
Những bản nhạc cổ hiếm có, tranh của các danh gia, đồ sứ cổ, đàn tỳ bà cổ…
Ta đưa cho những người mà hắn muốn lôi kéo.
Ta phát hiện hắn nhìn ta với ánh mắt dịu dàng hơn nhiều, thỉnh thoảng còn ở lại qua đêm.
Điểm Châu không nhịn được cảm thán:
“Đường đường là Thái tử lại phải đi bán mình, thật là nghèo!”
“Phải cho hắn hưởng chút lợi thì hắn mới làm việc chăm chỉ hơn, không phải sao?”
Nhưng ta là người keo kiệt, không thích làm việc tốt mà không để lại tên.
Một lần trong bữa tiệc sinh nhật công chúa, ta tặng một lúc mười tấm lụa Thục.
Công chúa yêu thích không rời tay, “Hoàng tẩu thật chu đáo.”
Ta chớp mắt ngây thơ nói: “Công chúa thích là tốt rồi.”
Bên cạnh có một tiểu thư không nhịn được mở miệng: “Đây là từ cửa hàng dệt kim của thành Hàng phải không?”
Ta e lệ gật đầu, “Vâng, trong kho của phủ không có gì tốt, may mà mẫu thân tặng ta cửa hàng khi xuất giá.”
Nghe vậy, công chúa rụt tay lại như bị điện giật.
Mọi người nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.