Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ Chương 11 VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ

Chương 11 VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ

4:52 chiều – 24/07/2024

Cây cung cong chàng tặng được giấu dưới gối, bị mẹ kế tìm thấy, bà muốn cạo đầu ta rồi đuổi ra khỏi nhà.

Là di nương đã bảo vệ ta, là muội muội đã nhận tội thay ta.

Một người bị đánh đến da thịt tả tơi, một người bị cạo trọc đầu, bị ném ra thôn trang làm bạn cùng lợn chó.

Ta nhẫn nhịn bấy lâu nay, chỉ muốn vào cung tranh đấu để giành tự do cho họ, nhưng số phận trêu ngươi, ta bị ép gả cho tỷ phu của chàng.

Khi thế tử mà chàng đã bảo vệ bằng cả tính mạng, với diện mạo giống chàng đến bảy phần đứng trước mặt ta, ta nghĩ, đây chính là số mệnh của mình.

Báo thù cho chàng, bảo vệ thế tử, sống tốt quãng đời còn lại vì chàng.

33

Như Tần Sương đã nói, trong ngục tối không có gì là không thể khai ra.

Từ những thi thể đầy máu, mọi sự đều rõ ràng.

Tình yêu thầm kín của Chu Ưởng, sự hy sinh lặng lẽ của Tần Sương, và tham vọng không che giấu muốn chiếm Hầu phủ của Tô Yên.

Hầu gia đã hiểu hết mọi chuyện.

Hắn nhiều lần muốn làm lành, xin lỗi ta, nhưng ta đều từ chối.

Ta xem hắn như không tồn tại, một lòng làm tốt bổn phận chủ mẫu của Hầu phủ.

Có mẹ chồng ủng hộ, con cái tôn kính, trong giới quý tộc kinh thành ta đã có chỗ đứng.

Giúp đỡ muội muội có chỗ dựa, nàng sống hạnh phúc, ân ái viên mãn.

Di nương nhờ ta mà được cứu, sống an nhàn ở Giang Nam.

Cha vì đích tỷ thất thế, bị gia tộc Như phi chèn ép đến không thở được.

Cuối cùng, ông cũng học cách làm cha, đối xử tốt với ta, chỉ mong cùng nhau hỗ trợ.

Nhưng ta nhìn ông, cười lớn: “Nếu muốn hỗ trợ nhau, sao lại nói với Hầu gia rằng ta bị ép uống hồng hoa?”

Ông sững lại, ta lại không cho ông cơ hội giải thích, quay người bỏ đi.

“Khoảnh khắc bà ấy hủy hoại tương lai của ta, thì đã không còn cơ hội để hòa giải nữa.”

Nghe nói đêm đó, mẹ kế vì lo lắng cho đích tỷ, nửa đêm đi cầu nguyện, rơi vào ao sen mất nửa cái mạng.

Nửa đời sau, bà ấy phải sống liệt giường.

“Thành ý rất đủ, hãy chọn một vài đệ tử tài giỏi của Lục gia trong học viện gửi vào Học viện Bạch Lộc của Hầu phủ đi.”

Cha ta cúi người cảm ơn không ngớt.

Đó là tư thế của kẻ thấp kém, như con kiến hèn mọn trước kẻ quyền cao chức trọng.

Tư thế này, ta đã phải duy trì suốt mười bảy năm.

Hầu gia chặn ta lại ở hành lang, ánh mắt đầy thành khẩn: “Tần Sương không chịu nổi, đã cắn lưỡi tự sát. Chu Ưởng dù sao cũng là huynh đệ của ta, ta chỉ chặt gân chân hắn, rồi đuổi khỏi kinh thành.”

“Uyển Nhi, ta sai rồi. Chúng ta bắt đầu lại được không?”

Ta lạnh lùng hỏi: “Nếu kẻ làm ác là ta, kẻ giết chết Yên nhi cũng là ta, ngươi có để ta sống không?”

Ta không đợi hắn trả lời, quay người bỏ đi.

34

Ngày hôm sau, ta cùng mẹ chồng đến trước tượng Phật sám hối.

Tô Yên là do ta mượn tay Tần Sương giết, từ lúc nàng xúi giục Chu Ưởng hại thế tử, ta đã không muốn nàng sống nữa.

“Xin Bồ Tát tha tội, con đã làm nhiều điều ác, tay đã nhuốm đầy máu người, đao sơn hoả hải đều là lỗi của con, xin đừng liên lụy đến gia đình con.”

Ta lẩm bẩm trăm lần, rồi mới đi ra sau núi thở phào, chờ đợi nhát dao cuối cùng chấm dứt mọi thứ.

Chốc lát sau, lưỡi dao từ trong bụi cỏ lao tới, nhắm thẳng vào lưng ta.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hầu gia luôn theo sát ta đã bay lên chắn trước mặt ta.

Một thanh đao lớn do chính tay hắn dạy, xuyên qua lồng ngực hắn.

Cùng lúc đó, dao găm hắn ném trúng ngay giữa trán Chu Ưởng, khiến Chu Ưởng chết ngay tại chỗ.

Hầu gia máu chảy như suối, nhưng vẫn luôn miệng nói xin lỗi: “Uyển Nhi, trước đây tất cả đều là lỗi của ta, hôm nay ta muốn trả lời nàng, nếu không động lòng, ta cũng sẽ không tức giận.”

“Ta ghen tỵ với A Quân, ghen tỵ vì hắn từng yêu nàng mãnh liệt và toàn tâm toàn ý như thế. Uyển Nhi, ta sai rồi, chúng ta làm lại từ đầu được không?”

Ta che vết thương của hắn, cười ra một giọt nước mắt: “Nhưng đã muộn rồi, ta cũng đã từng muốn sống với ngươi cả đời, chính là vào ngày ta đeo túi thơm cho ngươi.”

“Nhưng thôi, báo thù cho A Quân và đích tỷ vẫn quan trọng hơn.”

Hầu gia sững người, ta căm hận ấn miếng vải tẩm độc vào vết thương của hắn:

“Muốn cùng bạch nguyệt quang bên nhau đến đầu bạc răng long, nhưng không có dũng khí từ chối cuộc hôn nhân với nữ tướng quân, ngươi liền nhắm mắt làm ngơ để họ mưu hại nàng.”

“Đến chết nàng vẫn nghĩ, nàng chết vì ngươi cũng coi như là vinh hạnh. Nhưng Vân Trinh, ngươi có xứng đáng không? Xứng đáng với tình yêu toàn tâm toàn ý của bất kỳ ai không?”

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, nước mắt trào ra: “A Viện, nàng ấy…”

“Đừng giả vờ thâm tình nữa, hãy xuống địa phủ mà chuộc tội với họ đi.”

A Quân, chàng hãy cứ hận ta đi, hận đôi tay ta nhuốm máu, không còn trong sạch nữa.

Hầu gia cuối cùng cũng không tỉnh lại sau khi chất độc ở vết thương phát tác.

Ta ôm chiếc cung cong của A Quân, nước mắt theo gió rơi xuống.

Chàng có lẽ sẽ không bao giờ yêu ta nữa, chàng nói chàng yêu sự lương thiện của ta, yêu sự dịu dàng của ta, yêu sự kiên cường như cỏ dại của ta.

Nhưng ta từng bước từng bước toan tính, đôi tay đã nhuốm đầy máu tươi, ngay cả tỷ phu của chàng ta cũng không tha.

Nhưng biết làm sao đây, ta như cỏ dại hèn mọn, không từng bước tính toán và vô cùng tàn nhẫn, ta chẳng thể bảo vệ được ai, thì làm sao có thể báo thù?

Thế tử đứng bên cạnh ta, khoác lên mình ta một chiếc áo choàng: “Gió lớn rồi, mẫu thân mau về viện nghỉ đi, không có ông ấy, vẫn còn có con.”

Trong tiểu viện, Nguyệt nhi ở bên cạnh ta: “Nguyệt nhi sẽ luôn ở bên cạnh mẫu thân, mẫu thân đừng đau lòng.”

Ta làm sao đau lòng được, chẳng phải ngay từ đầu, ta đến đây để làm chủ mẫu sao?

Bây giờ, những ngày tháng tốt đẹp của ta mới chỉ bắt đầu thôi.