Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ Chương 5 VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ

Chương 5 VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ

4:48 chiều – 24/07/2024

13

Chính viện đèn đuốc sáng trưng, khi Hầu gia bị gọi về, Tô Yên cũng vội vã theo sau.

Nàng tự tin lắm, định khiến ta chết không có chỗ chôn.

Nhưng khi nhìn thấy nam tử bị trói gô dưới đất, máu me khắp người, sắc mặt nàng liền thay đổi, ngay lập tức trắng bệch.

Khoé môi ta hơi nhếch lên, nhìn về phía Hầu gia.

“Chuyện riêng trong hậu trạch, liên lụy rất rộng, báo hay không báo quan, hoàn toàn do Hầu gia quyết định.”

Mãi đến lúc này, trong đôi mắt đen láy của Vân Trinh mới lóe lên vài phần khâm phục dành cho ta.

Ta rõ ràng có thể mượn cớ làm ầm ĩ mọi chuyện, thuận lợi trừ khử đối thủ, vừa lập uy vừa lập tín.

Nhưng ta lại không làm như thế, thậm chí còn lặng lẽ chặn miệng những người trong viện, chủ động giao hết mọi thứ vào tay hắn.

Hắn rất hài lòng.

“Hầu phủ có đủ thủ đoạn thẩm vấn nội gián, chỉ là một tên trộm vặt mà thôi, không cần làm lớn chuyện.”

Hắn trầm mặc ra hiệu, người trên đất liền bị lôi đi.

Sắc mặt Tô Yên đã trắng bệch, chiếc khăn trong tay gần như bị vặn nát.

Hầu gia đương nhiên đã nhìn thấy tất cả.

Chỉ có Chu Ưởng là vẫn giữ vẻ thản nhiên, như thể không liên quan gì đến mình.

Hắn có tư cách để ung dung như vậy, vì có thể mượn tay Tô Yên mà không nhuốm bụi trần, nhét người vào viện của ta.

(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)

Tâm tư của hắn, không hề kém cỏi so với võ công của hắn.

Nhũ mẫu hỏi ta, sao không nhân cơ hội này mà trừ khử kẻ thù luôn?

Ta lắc đầu, không trả lời.

Chỉ vì ta phải bảo vệ người của mình, không thể rời khỏi sự che chở và ủng hộ của Hầu phủ.

Trước khi cánh của ta đủ mạnh, ta cần mượn thế của Vân Trinh.

Ánh mắt ta dừng lại trên người Tần Sương đang đón khách ngoài cửa, ta thở dài: “Nước này càng ngày càng đục, cũng càng ngày càng thú vị.”

14

Ngày thứ hai sau đám cháy, thế tử Vân Lâm Phong nhận lệnh đến xin lỗi ta.

Cậu đứng thẳng trước mặt mọi người, có vài phần trang nghiêm và trầm ổn, không còn dáng vẻ của thiếu niên chỉ biết chơi như trước.

Truyện đăng tại page Bơ không Cần đường và web truyennhabo.net !

“Mấy ngày trước là do ta ngu muội, không biết lựa lời mà nói gây rắc rối cho phu nhân, hôm nay đặc biệt đến xin lỗi, cầu phu nhân rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân.”

Lão phu nhân cũng đã thấy sự lợi hại của ta, nên sau khi thái y đi khỏi, đã giao đứa cháu yêu của bà vào tay ta.

Dù là sự thử thách, ta cũng vui vẻ nhận lấy.

Ta vẫy tay, Tiểu Viên Tử mang đến chiếc áo lót do ta tự tay may.

“Ta không có gì quý giá để tặng con, những thứ quý giá trong viện của tổ mẫu con đều có cả rồi.”

“Thời tiết lạnh dần, chiếc áo lót này vừa hay cho con mặc.”

Cậu bé không biết, từng đường kim mũi chỉ trên áo đều là tâm huyết và hy vọng của ta.

Như tùng như trúc, phong thái quân tử.

Ánh mắt chuyển từ cái khay lên mặt ta, cậu thoáng chốc lộ vẻ bối rối: “Ta… ta không cần những thứ này.”

“Nếu không để tâm, tại sao vì một câu ‘đứa trẻ không mẹ dạy, đến chiếc áo lót cũng khiến ngươi ghen tị’ mà đánh nhau?”

Thiếu niên ngẩng đầu, đầy kinh ngạc: “Người…”

“Ta có tai, có thể nghe những lời đồn đại. Nhưng ta cũng có mắt, sẽ tìm ra chân tướng của mọi chuyện.”

Làm sao có thể là kẻ ăn chơi?

Thế tử bị hủy thanh danh thì không thể chống đỡ Hầu môn, nếu sau này người đến sau cũng có đích tử, thì vị trí Hầu tước sẽ thuộc về tay ai, vẫn chưa biết được.

Chỉ là Hầu gia, lại có một trái tim thiên vị.

“Ta muốn nghe thế tử nói, tại sao lại xảy ra xung đột với con cháu Lục gia?”

Mắt cậu bé sáng lên, nhưng nghĩ một lúc lâu, lại vẫn cúi đầu.

“Ta đã bị phạt bằng roi, chuyện này coi như xong rồi.”

“Nếu gây thêm rắc rối, người bị phạt, cũng chỉ là ta mà thôi.”

15

Lần thăm dò đầu tiên của chúng ta đã kết thúc đột ngột vì đối phương không hoàn toàn tin tưởng ta.

Nhưng chính vì cậu bé còn giữ lòng đề phòng, nói một nửa lại giữ một nửa, như có chút mưu tính, lại khiến ta càng thêm hài lòng.

“Dù con có tin hay không, chỉ cần ta còn làm chủ mẫu một ngày, thì sẽ không để Vân phủ mất công đạo, cũng không để con phải chịu oan ức nữa.”

“Con không tin cũng không sao, rồi sẽ có ngày con sẽ hiểu.”

Cậu nhìn ta thật sâu, cúi đầu, chắp tay chào rồi lui ra ngoài.

Trong làn gió nhẹ và mưa phùn, cuối cùng cậu cũng đã mang theo chiếc áo lót đó rời đi.

“Hầu gia, ngài nói xem, làm sao để đòi lại công bằng cho thế tử đây?”

Vân Trinh bước ra từ sau tấm bình phong, đang thay quần áo, nét mặt khó hiểu.

Trong mắt hắn, Vân Lâm Phong chỉ là một kẻ ăn chơi, bị lão phu nhân chiều hư.

Không tôn trọng chủ mẫu, không thương yêu muội muội, chống đối khách khứa, lời nói và hành động đều không ra thể thống gì, không thể trọng dụng.

Nhưng thế tử mà trong miệng người khác nhắc đến, thật sự là cậu bé sao?

Ánh mắt hắn nhìn ta ngày càng sâu thẳm.

Áo choàng hơi mở, lồng ngực rộng lộ ra vài vết đỏ ửng. Ta cúi đầu, đưa tay vòng qua eo hắn, chầm chậm cài lại thắt lưng ngọc cho hắn.

Ngẩng đầu lên, hơi thở giao hòa, hắn có phần động lòng: “Có tâm rồi.”

Ta khẽ nhếch môi, mỉm cười: “Chuyện trong phận sự, không cần khách sáo.”

Biết cách yếu thế đúng lúc, hắn rốt cuộc cũng chấp nhận.

Giữa chúng ta bắt đầu không còn căng thẳng, thậm chí có thể yên lặng ngồi uống trà, chơi vài ván cờ.

Càng ở bên ta nhiều, hắn dường như càng tìm thấy sự ngạc nhiên từ ta.

Cầm kỳ thi họa ta đều tinh thông, thư pháp binh pháp ta cũng biết đôi chút, thậm chí về bố trận quân sự và trận chiến Trường Đình của lão Hầu gia, ta cũng có thể thảo luận với hắn đến tận khuya.

Truyện đăng tại page Bơ không Cần đường và web truyennhabo.net !

Hắn làm sao biết được, ta cũng từng được cha giao phó trọng trách, vốn dĩ phải vào cung để mưu cầu tương lai cho gia tộc.

Nhưng đích tỷ lại yêu quyền lực hơn là sự an ổn, bỏ mặc vị hôn phu ôn nhu của mình, dùng một bát hồng hoa để đánh bại ta, trở thành tú nữ duy nhất trong phủ được tuyển vào cung.

Hầu gia đôi khi sẽ ngồi thất thần dưới ánh đèn, nhìn bóng lưng ta đọc sách đến ngẩn người.

Nhũ mẫu xúc động nói: “Hầu gia đã có tình ý với tiểu thư rồi, thật là tốt quá.”

Ta chẳng thèm để tâm.

Hậu cung và Hầu phủ không khác gì nhau, có thể cầu quyền cầu phú quý, nhưng tuyệt đối không thể cầu tình yêu.

Huống chi, ta còn là người đã bị tổn hại thân thể.

16

Một tháng sau khi gả đi, Hầu gia cùng ta về nhà thăm hỏi.

Hắn nói là để đòi lại công bằng cho thế tử, nhưng đối với ta, đó là Hầu gia đã cho ta sự tôn trọng.

Thậm chí trước mặt cha ta, hắn còn tự tay bóc hạt dẻ ngào đường, rồi đút vào miệng ta.

Cha ta hít một hơi khí lạnh, biết ta được Hầu phủ coi trọng, vội vã bày tỏ thiện ý: “Di nương của con sức khỏe đã khá hơn rồi, nếu không có gì bất ngờ, thì tháng sau sẽ về kinh. Đến lúc đó, đừng quên thường xuyên về thăm nhà đấy.”

Hầu gia nắm lấy tay ta, gật đầu đáp lại: “Bản hầu nhất định sẽ cùng phu nhân thường xuyên ghé thăm.”

Cái lợi của việc đứng trên đỉnh cao quyền lực là những thứ trước đây cao không với tới, cầu không được, giờ không những nằm trong tầm tay, mà còn được người ta cầu xin dâng đến trước mặt, mong ngươi nhận lấy.

Gió xuân thổi mạnh, một hạt cát bay vào mắt ta, khiến ta đỏ hoe mắt đứng dưới gốc cây hải đường trong hậu viện.

Truyện đăng tại page Bơ không Cần đường và web truyennhabo.net !

Ta nghĩ mình đã đúng, ít nhất, di nương và muội muội của ta nhờ có ta che chở mà có thể sống an ổn suốt đời.

Trong bữa cơm, Vân Trinh lại tiện miệng nói: “Thế tử nghịch ngợm, đả thương nhi lang Lục gia, thật lòng xin lỗi. Dù sao cũng là hậu duệ của Hầu phủ, khó tránh được cưng chiều mà hư hỏng, xin đại nhân bỏ qua.”

“Nếu vị Lục gia nhi lang nào cũng giống như con khỉ nghịch ngợm nhà ta, bị thương thân thể, Hầu phủ nhất định sẽ chuẩn bị hậu lễ để thành tâm tạ lỗi.”

Lời cảnh cáo như vậy, người cha giỏi luồn lách của ta làm sao không hiểu? Hầu gia từng câu từng chữ đều đang đòi lại công bằng cho nhi tử bị thương của mình.

Cha ta đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói lời xin lỗi, truyền lời ra tiền viện, yêu cầu mấy tên ăn chơi đã đánh thế tử phải viết thư xin lỗi, gói trong lễ vật, do Hầu gia mang về Hầu phủ để xoa dịu.

Hầu gia ngoài miệng thì từ chối, nhưng lại để quản gia nhận lấy hộp lễ.

“Lục đại nhân khách sáo quá, đã như vậy, ta không từ chối nữa.”

Ta cầm bát trà, từ đầu đến cuối giả vờ như không thấy gì.

Nhưng trong lòng ta nghĩ, hiện tại ta như thế này, hắn có thể tha thứ cho ta phần nào không?

Gió nổi lên mang theo chút lạnh, tâm sự của ta không ai giải đáp.

Trên xe ngựa, tay Hầu gia đặt lên mu bàn tay ta.

“Nàng đối với Hầu phủ có lòng, ta đều thấy rõ.”

“Cứ yên tâm, ta đã phái người đi chăm sóc di nương và muội muội của nàng, nhất định sẽ đưa họ trở về kinh thành an toàn.”

Hắn ngừng lại một chút, rồi thì thầm: “Nếu có thể, hãy thử tin ta. Dù sao cũng là phu thê, là người sẽ đi cùng nhau đến suốt cuộc đời.”

Lòng bàn tay hắn nóng hổi, từ giữa tay, hơi ấm lan đến tim, suýt nữa làm ta rơi nước mắt.

Ta nhìn hắn, thâm tình ướt đẫm trong ánh mắt: “Đa tạ Hầu gia.”

Ta rúc vào lòng hắn, ở nơi hắn không thấy, cảm động trên mặt ta biến thành sự mỉa mai.