Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ Chương 3 VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ

Chương 3 VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ

4:46 chiều – 24/07/2024

7

Hầu gia Vân Trinh tức giận xông tới, ba bước gộp làm hai chạy đến trước mặt Tô Yên, ôm nàng ta vào lòng, đau lòng như châu như ngọc.

“Lục thị, ta đã cho nàng đủ thể diện rồi, nếu như nàng còn không biết điều, ta sẽ kháng chỉ mà viết hưu thư, cũng sẽ không để nàng sỉ nhục Yên nhi.”

Tô Yên nép vào trong lòng Vân Trinh, đưa khuôn mặt bị đánh sưng ra trước mặt hắn, nước mắt như mưa rơi xuống không ngừng:

“Hầu gia đừng giận, lỗi tại Yên nhi danh không chính, ngôn không thuận ở lại quý phủ, cuối cùng khiến phu nhân tức giận. Hôm nay phu nhân đã hạ lệnh đuổi khách, nếu ta cứ sống chết ở lại phủ, thì còn mặt mũi nào nữa. Cầu xin Hầu gia, hãy đưa ta về Giang Nam đi.”

Vân Trinh lập tức phản đối: “Nàng còn không biết tính tình kế mẫu của mình sao? Về Giang Nam, nàng làm sao sống được?”

Rồi hắn quay lại nhìn ta lạnh lùng.

“Vân gia ta, chuyện trong phủ không đến lượt một người ngoài như nàng làm chủ.”

“Người ngoài? Hầu gia nói ta sao?”

Ta giả vờ ngạc nhiên, chỉ vào mình.

“Hầu gia đã coi ta là người ngoài, mang một nữ tử không danh không phận sỉ nhục ta, không bằng đưa hưu thư đến trước mặt Hoàng thượng để ta về nhà còn hơn.”

Hắn giật mình, lại muốn nổi giận, ta liền nhếch môi.

“Huống chi Hầu gia không muốn biết, tại sao Yên nhi của ngài bị đánh sao?”

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của hắn, ta liền gọi lớn về phía sau cổng vòm.

“Hồ ma ma, phiền bà nói cho Hầu gia biết.”

8

“Tô cô nương có lòng khiêu khích, xúc phạm sau lưng, thậm chí nguyền rủa Hầu gia và chủ mẫu, toàn bộ người trong viện đều nghe thấy. Nhưng vì nàng không phải là nữ quyến trong phủ, lão phu nhân không có quyền can thiệp, chỉ xin Hầu gia suy xét kỹ lưỡng.”

Bên ngoài viện lão phu nhân có bao nhiêu đôi tai nghe thấy, tùy tiện gọi ra một người, đều nói giống hệt như ma ma đã kể.

Truyện đăng tại page Bơ không Cần đường và web truyennhabo.net !

Tô Yên không thể biện minh, cắn môi, xanh xao yếu ớt như hoa tầm gửi bị gió mưa đánh qua, yếu đuối mà đáng thương.

Chỉ tiếc, Hầu gia luôn thiên vị nàng, lúc này lại càng thêm lạnh lùng.

Vì hành vi đắc ý phá hoại danh tiếng và cướp phu quân của ta, Tô Yên đã bị ngôn quan đưa lên triều đình, khiến cho Hầu gia phải chịu tội danh bất trung.

Hoàng thượng cuối cùng vẫn nhớ công lao của lão Hầu gia trên chiến trường, chỉ quở trách vài câu, nhưng nhân cơ hội này tước mất năm vạn binh quyền của hắn.

Còn về việc lời đồn làm sao tự nhiên bay vào triều đình được, là chính ta đã lệnh cho Tiểu Viên Tử bay qua tường viện, tự tay đem đến bàn đối thủ của Hầu gia.

Nhưng như vậy làm sao đủ?

Ta nén lại sự lạnh lùng, đưa chén rượu hợp cẩn đêm qua đến trước mặt Hầu gia:

“Rượu hợp cẩn mà có thêm thuốc xổ, e rằng cả thiên hạ này chỉ có một chén như vậy. Nếu Hầu gia không thích ta, vậy thì cũng không nên hại mạng ta.”

“Nếu Hoàng thượng mà biết chuyện này, chén độc dược này sẽ là tai họa diệt môn của Hầu phủ.”

Ánh mắt Vân Trinh lạnh lẽo, Tô Yên kinh hãi run rẩy.

“Không có! Không có! Nàng nói dối, ta chỉ bỏ một chút ba đậu, thuốc xổ không phải ta bỏ, xin Hầu gia hãy tin ta.”

Tô Yên hoảng loạn níu lấy vạt áo Vân Trinh, nhưng lại không đánh tự khai, thừa nhận đã bỏ ba đậu vào chén rượu.

“Ồ, hóa ra là do ta không hiểu dược lý, nhầm ba đậu thành thuốc xổ rồi.”

Tô Yên sao có thể để Hầu gia vào viện ta đơn giản như vậy được? Chẳng qua là nàng ta muốn hắn nhìn thấy ta trong tình cảnh chật vật vì đau bụng mà thôi. Nhưng trò trẻ con như vậy, không thoát khỏi mắt Tiểu Viên Tử, sao có thể có cửa động đến ta?

Hôm nay, chuyện này lại trở thành giọt nước làm tràn ly.

Vân Trinh giật mình ngẩng đầu, thấy ta bình tĩnh cười lạnh, trong lòng hắn chấn động. Hắn có lẽ không ngờ, ta vốn trông hiền lành, nhút nhát mà lại có tâm cơ như vậy.

Một lúc sau, hắn nắm chặt tay, nói: “Lục thị, bổn Hầu sẽ cho nàng một lời giải thích, chuyện này chấm dứt tại đây. Tô Yên, theo bổn Hầu về Vọng Nguyệt Các!”

Vân Trinh bước đi dứt khoát, quay lưng lạnh lùng quyết đoán. Tô Yên mặt trắng bệch, được nha hoàn đỡ về viện, cũng không quên quay lại lườm ta một cái.

Ta đứng thẳng lưng, chẳng thèm để ý đến sự căm hận của nàng.

9

Tô Yên bị cấm túc, bị ép phải chép sách, đây là sự nhục nhã nàng chưa từng chịu trong bốn năm ở Hầu phủ.

Lão phu nhân vui vẻ, giao quyền quản gia lại cho ta. Bà khen ta là người có mưu lược.

Sự cảnh cáo hôm nay của Tô Yên là nhắm thẳng vào ta. Nếu ta nhẫn nhịn không truy cứu, những người hầu trong viện lắng nghe động tĩnh sẽ chẳng ai xem trọng ta.

Một chủ mẫu không có uy và không được Hầu gia yêu quý, làm sao đứng vững trong hậu viện rộng lớn này được? Nhưng nếu ta ra tay, làm tổn thương bảo bối trong lòng Hầu gia, Hầu gia sao có thể bỏ qua?

Đại hôn vừa qua, đã bị Hầu gia trách mắng, ta cũng sẽ gặp khó khăn.

Như rơi vào thế cờ chết, ta làm gì cũng sai.

Vì vậy ta mạo hiểm, kéo người của lão phu nhân vào cuộc, phá thế cục này. Ta cược rằng lão phu nhân không thích Tô Yên và tỷ tỷ của nàng – Tô Cẩm. Không thích đến mức vui vẻ khi thấy ta giáng một đòn nặng nề cho nàng.

Quả nhiên, ta đã cược thắng.

Trước mặt người hầu, ta giữ được uy nghiêm. Tô Yên dưới áp lực của Hầu gia, không tình không nguyện phải xin lỗi ta.

Trong mắt lão phu nhân, ta là người có ích, ít nhất là đủ uy quyền để kiềm chế nữ nhân nhà họ Tô kia.

Sau trận này, Hầu gia hẳn cũng đã biết ta đã nhượng bộ hắn không chỉ một lần, để đáp lại điều đó, hắn liền dập tắt những lời đồn đại ngoài kia.

Quan trọng nhất là, có quyền lực trong tay, ta mới thật sự là chủ mẫu. Ngày đầu tiên ở Hầu phủ, ta đã đạp lên sự không vui của mọi người, thắng lợi hoàn toàn.

Khi Tô Yên rót trà xin lỗi ta, thế tử đứng dưới hành lang, nhìn ta từ xa rất lâu. Ta không biết cậu bé nhìn thấy gì ở ta, chỉ biết rằng kế hoạch làm ta bẽ mặt trong buổi thỉnh an mãi vẫn chưa đến.