Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ Chương 2 VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ

Chương 2 VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ

4:45 chiều – 24/07/2024

4

Ngày đại hôn, vì phu quân không vui nên tiệc tổ chức không mấy náo nhiệt.

Để đối phó với chỉ dụ của Hoàng thượng, mọi việc đều chỉ diễn ra qua loa chứ không chú tâm, ngay cả dải lụa đỏ trong tay ta cũng chỉ là đồ cũ.

Ta đã sớm dự liệu được sự lơ là của họ.

Lúc bái đường, phu quân của ta như con rối gỗ, mọi động tác đều chu toàn, chỉ là không có chút vui vẻ nào.

Dưới lớp khăn trùm đỏ, ta cũng có thể cảm nhận được sự phản kháng từ người đối diện. Nhưng ta không bận tâm, bởi ta chưa từng muốn cùng hắn an an ổn ổn làm đôi phu thê ân ái.

Hắn chấp nhận cho ta vào Hầu phủ, có nghĩa là từ nay mọi chuyện lớn nhỏ đều không phải do hắn quyết định nữa. Cho đến khi một tiểu nha hoàn hấp tấp xông vào hỉ đường, tiếng thở dốc đầy lo lắng nói:

“Hầu gia, tiểu thư lại thổ huyết rồi. Tô cô nương không biết làm gì, chỉ khóc lóc không ngừng, cầu xin ngài mau đi xem.”

Dải lụa đỏ rơi xuống đất, nam tử cao lớn vừa đứng cạnh ta, trong chớp mắt đã lao ra khỏi cửa, cũng không thèm liếc mắt nhìn ta nửa cái.

Nhũ mẫu lại rơi nước mắt, ta thở dài kéo dải lụa đỏ, bước theo nha hoàn đến bên giường hỉ, rồi một tay kéo khăn trùm lên.

“Thật không may mắn, tự tay vén khăn trùm sẽ không tốt cho tình cảm phu thê, mau mau mau, trùm lại đi.”

Nhũ mẫu lo lắng, chỉ thiếu chút nữa là giật lấy.

Ta cười lắc đầu, ta đây là lấy quyền thế, đâu phải là tình cảm. Huống chi sống tốt hay không, cũng không phụ thuộc vào cái khăn trùm này.

“Hầu gia đêm nay sẽ không đến đâu.”

Tiểu Viên Tử tức giận: “Vân tiểu thư ngã bệnh, cùng lắm thì mời ba vị đại phu đến xem là được, Hầu gia ở lại thì có ích gì chứ?”

Tiểu nha đầu không hiểu.

Người gọi Hầu gia đi không phải là Vân Tễ Nguyệt tiểu thư, mà là di mẫu Tô Yên của nàng.

Khi Tô Cẩm tỷ tỷ qua đời vì băng huyết, lời dặn dò duy nhất để lại là Hầu gia hãy đối xử tốt với Tô Yên và nữ nhi của nàng.

Tô Yên ỷ vào đó bày mưu tính kế, chính là muốn ta trở thành chuyện cười trà dư tửu hậu khắp kinh thành.

Trước khi ta vào phủ, nàng đã sai người lan truyền tin đồn rằng ta phá hoại uyên ương, leo lên cành cao. Nhưng ta không lợi dụng cơ hội này để làm khó nàng, mà đem chứng cứ giao cho Hầu gia, coi như cho nàng một đường lui.

Tiên lễ hậu binh, lúc này đây, đến lượt ta xuất binh rồi.

Sáng hôm sau, Tô Yên đã chặn đường ta khi ta đang trên đường đi thỉnh an mẹ chồng.

5

“Chào buổi sáng Lục tỷ tỷ, Yên nhi đặc biệt ở đây đợi tỷ để xin lỗi tỷ vì chuyện hôm qua.”

Khoác bộ y phục dài màu hồng phấn kéo lê trên đất, trông nàng ta thật mềm mại yếu đuối. Chỉ là sự đắc ý trong ánh mắt không che giấu nổi, không thoát khỏi mắt bất kỳ ai.

“Cũng tại hạ nhân bất cẩn, lại lấy nhầm dải lụa đỏ mà tỷ tỷ ta đã dùng, khiến Lục tỷ tỷ chịu ủy khuất lớn như vậy, Lục tỷ tỷ sẽ không giận chứ?”

Ta đứng lặng nhìn nàng, không nói tiếng nào, nàng liền giả vờ thẹn thùng che miệng:

“Tối qua Nguyệt nhi đột nhiên co giật, nôn mửa không ngừng, ta thật sự hoảng sợ, mới cả gan gọi Hầu gia tới. Ai ngờ… ai ngờ Hầu gia ở lại không chịu rời đi, khiến đêm động phòng hoa chúc bị bỏ lỡ.”

“Làm mất mặt tỷ tỷ, chung quy vẫn là ta có lỗi với tỷ, xin tỷ tỷ rộng lượng thứ lỗi.”

Nàng cầm khăn tay che mặt, dáng vẻ thẹn thùng lại rạng rỡ, vừa khiến người khác mơ màng, lại vừa giẫm đạp lên mặt mũi của ta.

Ta thấy đã đến lúc, liền cười nói: “Ta dĩ nhiên không trách ngươi, còn phải cảm ơn ngươi đã chăm sóc Hầu gia và nữ nhi bao nhiêu năm qua. Dù sao, đến nha đầu thông phòng và quản gia đều có lương tháng mười lượng, không như Tô cô nương… lao lực không oán thán.”

Nói rồi, ta cố ý liếc qua thân hình thon thả của nàng, lạnh lùng chế giễu.

“Nói cho cùng, vẫn là Hầu gia được lợi.”

Ta là phu nhân chính thức, đương nhiên không cần chỉ thẳng vào mặt nàng ta, mà chỉ cần cười nhạo nàng là loại hèn mọn không cần tiền còn bám lấy cũng đã đủ nhục nhã rồi.

6.

Tô Yên tức giận không ít, chỉ vào mặt ta mà mắng.

“Ngươi là thứ gì mà cũng dám sỉ nhục ta?”

“Đừng nghĩ rằng ngươi xin được thánh chỉ là thật sự làm Hầu phu nhân, khắp kinh thành ai chẳng biết ngươi bức hôn Hầu gia, khiến Hầu gia chán ghét.”

“Nếu không phải ta cầu xin Hầu gia trở về viện của ngươi vén khăn trùm, thì ngươi có ngồi đến biển cạn đá mòn cũng đừng mong Hầu gia nhìn ngươi một cái.”

“Cứ đợi làm góa phụ suốt đời đi.”

Bốp!

Ta vung tay tát một cái thật mạnh.

“Hầu gia còn sống đấy, ta không thể là góa phụ được.”

Nàng ôm mặt bị đánh, ánh mắt đầy độc ác.

“Dám đánh ta? Ngươi có biết tỷ tỷ của ta là ai không? Dám động đến ta, Hầu gia sẽ không tha cho ngươi!”

Nàng xông tới quá dữ dội, nhưng bị Tiểu Viên Tử và nhũ mẫu giữ lại không thể động đậy.

Để tự vệ, ta lại thêm một cái tát nữa.

“Ngươi…”

Bốp…

“Ngươi dám…”

Bốp…

“Ngươi…”

Bốp…

Năm cái tát liên tiếp, nàng sợ hãi, ôm mặt sưng đỏ không dám lên tiếng nữa.

Ta xoa xoa cổ tay, hỏi nàng: “Sao không nói nữa? Có phải câm rồi không?”

Nàng chỉ trừng mắt, nước mắt lăn dài, cuối cùng cũng không dám mở miệng.

“Ngươi không nói, thì ta sẽ nói.”

“Chỉ dựa vào việc ta là phu nhân được Hoàng thượng ban thánh chỉ tứ hôn, là chính thê của Hầu gia, chủ mẫu của Hầu phủ. Ngươi ở hậu viện của ta, không tôn trọng ta, không kính trọng ta, thì phải bị phạt.”

“Hôm nay phạt, sau này cũng sẽ phạt. Không biết sửa sai, không biết lễ nghĩa, thì sẽ bị phạt mãi.”

Lời vừa dứt, sau lưng vang lên tiếng bước chân, là Hầu gia đã hạ triều.

Ánh mắt Tô Yên chợt lóe lên, lập tức khóc thành tiếng: “Tỷ tỷ, sao tỷ không mang Yên nhi theo, để ta phải chịu cảnh nhục nhã thế này. Tỷ tỷ chờ ta với, Yên nhi, Yên nhi sẽ đến ngay.”

Nàng dốc hết sức muốn đâm đầu vào cột, ta chỉ cần liếc mắt, Tiểu Viên Tử và nhũ mẫu liền buông tay.

Rầm…

Nàng phản ứng kịp thời, chỉ để lại trên trán một cục u to bằng quả trứng gà.

“Lục Uyển Nhi, nàng đang làm gì đó?”