1
Ngay khi thánh chỉ tứ hôn vừa ban xuống, Vinh Ân Hầu Vân Trinh liền quỳ trước điện Dưỡng Tâm, cầu xin bệ hạ thu hồi ý chỉ. Đích tỷ đích thân đến khuyên nhủ, lại bị hắn lạnh lùng cắt lời.
“Quý nữ khuê các nên tự biết giữ mình, ép buộc cưới gả chẳng khác nào hành vi của cường đạo, bổn hầu không bao giờ thoả hiệp, càng không có ý mến mộ lệnh muội, mong nàng biết khó mà lui, tự lo liệu cho mình.”
Chỉ sau một đêm, ta trở thành trò cười của cả kinh thành. Họ cười ta không biết tự lượng sức mình mà trèo cao, cười ta bị người ta ghẻ lạnh mất hết mặt mũi. Đích tỷ có thể dẫm lên ta, cười càng thêm đắc ý.
“Uyển Nhi yên tâm, bệ hạ đã mở kim khẩu, dù hắn có là Vinh Ân Hầu mà quỳ gãy hai chân cũng không thay đổi được gì đâu. Một vị hầu gia thâm tình và phúc khí tốt như thế này, muội muội phải cố mà hưởng thụ cả đời đấy.”
Ép buộc Vinh Ân Hầu cúi đầu cưới ta, dẫu ta có hiền lành chu toàn đến đâu, cuối cùng cũng vẫn trở thành cái gai trong lòng hắn, khó mà làm được chuyện tương kính như tân, hoà thuận đến bạc đầu. Lục Sính Đình ghét ta, mới mượn cớ đang mang thai, cầu xin cho ta một mối nhân duyên như vậy.
Bởi vì Vân Trinh thật sự không phải là một người trượng phu tốt.
2
Hắn có hai vị phu nhân quá cố luôn khắc cốt ghi tâm…
Một người là nốt chu sa được đánh đổi bằng mũi thương đỏ. Một người là bạch nguyệt quang toả sáng dưới cây hoa lê.
Có truyền ngôn rằng Vinh Ân Hầu khắc thê, mới khiến hai vị phu nhân trước đều chết bất đắc kỳ tử. Giờ đây, những đứa con của họ lại càng như củ khoai lang nóng bỏng tay của ta.
Đích tử của vị phu nhân đầu tiên sinh ra nay đã sáu tuổi, được nuôi dưỡng ngay trước mắt lão phu nhân, được cưng chiều như ngọc như châu, tạo thành tính cách kiêu căng phóng đãng.
Hai vị thông phòng của Hầu gia trong phủ đều bị cậu ta quấy rối đến không còn chỗ dung thân, đã sớm bị lão phu nhân bán ra ngoài.
Cậu nghe nói thứ nữ Lục gia bức gả cho cha mình, trước tiên đã gây chuyện ầm ĩ với con cháu Lục gia tại học đường, sau đó còn tuyên bố đợi ta vào phủ sẽ cho ta đẹp mặt.
Nữ nhi của vị phu nhân thứ hai sau khi khó sinh mà qua đời, hiện nay vừa tròn bốn tuổi, thân thể yếu đuối, được a di Tô thị chăm sóc suốt bốn năm nay.
Tô thị ỷ được Hầu gia thiên vị, ngang ngược không kiêng nể, sớm đã coi mình là một nửa chủ nhân của Hầu phủ.
Nghe nói ta được chỉ hôn cho Hầu gia, nàng ta đã khóc suốt đêm này qua đêm khác, níu lấy tay áo Hầu gia, từng lời từng chữ đều là tiểu thư Vân Tễ Nguyệt không còn đường sống, nàng thật sự không dám đối diện với tỷ tỷ đã khuất của mình.
Ta còn chưa vào phủ, đã bị gán cho cái mác là kế thất ác độc, hoàn cảnh khó khăn như thế nào đều có thể tưởng tượng được. Nhưng điều khó khăn nhất chính là hộ vệ bên cạnh Hầu gia, môi đỏ răng trắng luôn kề cận, bên hông còn đeo ngọc bội giống hệt của Hầu gia.
Ta chỉ đứng từ xa nhìn Hầu gia một cái, trong mắt hắn đã hiện lên sát ý, một chiếc lá không biết từ đâu bay tới, không lệch không chệch, đánh trúng vào bên tóc mai ta, làm rối tung mái tóc đen nhánh của ta, tình cảnh lúc đó muốn có bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu.
Nhũ mẫu nói, Chu hộ vệ, Chu Ưởng bách bộ xuyên dương, mũi tên không bao giờ trượt, hôm nay hắn hạ thủ lưu tình chính là cảnh cáo muốn ta biết khó mà lui.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
Ba mặt bị vây, ta tiến thoái lưỡng nan, đây có lẽ chính là điều mà đích tỷ ta muốn thấy nhất.
Nhũ mẫu hoảng hốt: “Tiểu thư cũng nên cùng Hầu gia quỳ trước mặt Hoàng thượng cầu bệ hạ thu hồi thánh chỉ đi. Một đám sài lang hổ báo như thế, chỉ sợ vào rồi đến xương cốt cũng không còn.”
Ta lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra miếng ngọc bội của di nương. Nhũ mẫu kinh hãi trợn to mắt.
“Nếu có đường lui, thì cần gì phải đợi tới bây giờ.”
Đích tỷ không muốn ta gả vào Ninh Vương phủ làm trắc phi, mới cầu cho ta một cái hố lửa lớn như vậy. Mà di nương và muội muội đã bị mẹ kế khống chế ở thôn trang, ta sớm đã không còn lựa chọn nào khác.
“Nhưng Hầu gia chưa từng dành cho tiểu thư chút vui vẻ nào, nơi đầy rẫy hổ sói này, làm sao có chỗ cho tiểu thư dung thân được?”
Ta khẽ nhếch môi, cười lạnh lùng nói.
“Vào Hầu phủ làm chủ mẫu cao quý, cái hố lửa này không biết có bao nhiêu người tranh nhau nhảy vào. Mệnh mỏng như kiến, tình yêu lại như dao sắc cắt xương. Bọn họ sẽ không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng thứ nữ Lục gia cao quý được gả vào đây là vì tình yêu đấy chứ?”
3
Đêm mưa lớn, làm rụng hoa quế trước cửa, giống như những con kiến không thể nắm bắt được số phận, một trận mưa bất ngờ trong đời, cũng đủ để nghiền nát những đoá hoa nở rộ nhất trên cành thành bùn.
Ta đứng dưới hành lang rất lâu mới dùng hết bạc nhờ người gửi cho Hầu gia một cái ô. Chiếc ô nhẹ nhàng mở ra, kèm theo mảnh giấy.
[Cây cao vượt rừng, gió ắt sẽ thổi gãy, lùi một bước mới có thể sóng yên biển lặng.]
Ta chính là đang nhắc nhở hắn, Hầu phủ ba đời võ tướng, nắm giữ quyền lực lớn, đã phạm vào kiêng kỵ của đế vương. Nhưng Lục gia thì khác, chỉ dựa vào Lục Quý nhân trong cung mà thôi. Thứ nữ như ta, làm một quân cờ là rất thích hợp. Đối với hắn và bệ hạ, đều có lợi như nhau.
Quả nhiên chưa đầy nửa ngày sau, Vân Trinh đã hiểu ý, từ bỏ ý định thà chết cũng không chịu khuất phục, về phủ rồi còn sai người gửi sính lễ đến. Nhưng hắn lại không đến vì bận cùng Tô Yên ra khỏi thành cầu phúc.
Ta và Lục gia đều bị coi thường và sỉ nhục, Chu Ưởng với khuôn mặt trắng trẻo, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói với ta:
“Hầu gia bận rộn chân không thể rời khỏi mặt đất, Lục lão gia và Lục tiểu thư bao dung như thế chắc chắn sẽ không trách tội đâu.”
Hắn một tay nghịch miếng ngọc hình hai con rồng tranh châu ở thắt lưng, một tay nhẹ nhàng đặt một chiếc lá dính máu dưới chén trà.
Cơ thể ta cứng đờ, từ ánh mắt hắn ta thấy rõ sự áp bức và khiêu khích không hề che giấu.
Nửa canh giờ trước, trên đường về phủ, xe ngựa của ta bị một tên ăn mày chặn lại, chỉ vừa vén rèm nhìn ra, cổ đã bị cứa một nhát chảy máu.
Nếu Tiểu Viên Tử không kéo xe đi đủ nhanh, thì có lẽ ta đã bị một nhát cắt đứt cổ họng rồi.
Khóe môi hắn càng thêm giễu cợt, muốn xem biểu cảm sợ hãi của ta.
Nhưng ta lại đối mặt với sự khinh thường của hắn, thản nhiên ném xuống một chuỗi tua đỏ.
“Hầu gia trong ngoài đều bận rộn, quả thật không hề dễ dàng. Sau này ta là phu nhân của chàng, đương nhiên nên thương chàng thêm vài phần.”
Thấy tua đỏ trong tay ta, đồng tử hắn co rút, nghe xong lời phản kích không kiêu ngạo không siểm nịnh của ta, càng bị nghẹn họng không nói nên lời.
Chỉ là một hộ vệ mà thôi, dẫu hắn được trọng dụng đến đâu, cũng không thể nào vượt qua chủ mẫu được. Còn màn ra oai phủ đầu của hắn, trong mắt ta thật giống như một trò cười.
Chiếc lá giết người khi bị ta né tránh chỉ để lại một vết máu, nhưng người của ta đã lấy đi vật bất ly thân của hắn, đến lúc này hắn mới nhận ra.
Nếu so chiêu bằng mạng sống, thì hắn đã thua thảm hại.
“Chu hộ vệ nên cẩn thận hơn mới phải, tua ngọc mất rồi thì làm lại cái khác là được, nhưng nếu thân thể bị thương, Hầu gia sẽ đau lòng lắm đấy!”
Ta không chịu lép vế, cuối cùng hắn đành giận dữ bỏ đi, từ đó không dám dễ dàng trêu chọc ta nữa.
Đao thật súng thật, ta không sợ gì cả.
Nhưng điều khó phòng bị hơn chính là những con dao mềm đang lăm le phía sau lưng kia.
Tô Yên không đợi ta đến gõ cửa, mà đã gửi tặng ta một món quà lớn vào ngày đại hôn.
Và ta, cũng đã chờ đợi điều đó từ lâu lắm rồi.