Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA TỚI LÀM TẨU TẨU CỦA CHÀNG Chương 4 TA TỚI LÀM TẨU TẨU CỦA CHÀNG

Chương 4 TA TỚI LÀM TẨU TẨU CỦA CHÀNG

3:19 sáng – 23/07/2024

Ngoài trời mưa rơi, tiếng mưa tí tách trên lá chuối, ánh nến chập chờn.

Ta quay đầu nhìn vào gương, thấy Tạ Nghiệp Cảnh đứng phía sau, tập trung nhìn vết thương như đang vẽ một bức tranh tỉ mỉ.

Không còn dáng vẻ của một nhị thiếu gia ăn chơi, thật ngạc nhiên khi hắn có thể nghiêm túc như vậy.

Vì quá gần, hơi thở của hắn phả vào vai ta, khiến ta có chút bối rối.

“Tê Nguyệt…”

Người này thật lạ, sao không gọi ta là Tiểu Xú Nguyệt như thường lệ?

“Được rồi, được rồi, ta biết rất xấu, nhị thiếu gia tha cho ta…” Ta dựa vào thói quen của Tạ Nghiệp Cảnh, đoán rằng hắn lại chuẩn bị buông lời chê bai ta.

Chắc chắn là vết thương xấu xí, sau này làm sao lấy phu quân.

“Không xấu.”

Hắn thẳng thừng cắt ngang lời ta.

“Ngươi lại không chê…”

Tránh ánh mắt của ta, Tạ Nghiệp Cảnh quay đầu đi, có vẻ còn bối rối hơn ta.

Quay đầu lại, hắn nhìn thấy chiếc áo trên bàn mà ta đang làm nửa chừng.

Đó là một chiếc áo bào màu xanh đậm, tuy chưa hoàn thành, nhưng nhìn qua có thể biết là áo nam.

“Thì ra ngươi đang lén chuẩn bị quà.”

Ta gật đầu, dưỡng thương trong thời gian này, ta đang làm áo cho Tạ Thức Lễ để cảm ơn thuốc và nhung hươu hắn gửi.

Thấy ta gật đầu, khóe miệng Tạ Nghiệp Cảnh cong lên đầy đắc ý:

“Dù tiểu gia thích màu xanh lá, nhưng không sao, màu xanh đậm cũng được.

À, họa tiết ta thích hoa sen, nhưng nếu khó quá thì chỉ cần thêu đơn giản thôi, đừng làm bản thân mệt mỏi.”

Thì ra hai anh em đều thích hoa sen.

Hôm ta đến gửi bánh cho Tạ Thức Lễ, thấy trong thư phòng của hắn treo một bức bình phong lớn đầy hoa sen do Tạ Nghiệp Cảnh vẽ.

“Vậy ta sẽ thêu hoa sen.” Ta gật đầu.

“Không khó.”

Nghe ta nói vậy, Tạ Nghiệp Cảnh cười ngây ngô:

“Ngươi từ từ làm, ta sẽ coi như chưa thấy gì.

Tất nhiên, ngươi làm áo cho ta, tiểu gia sẽ không để ngươi thiệt thòi.”

Ta không hiểu, ta làm áo cho Tạ Thức Lễ, hắn vui mừng gì chứ?

Không biết sao, hôm nay Tạ Nghiệp Cảnh có vẻ hơi kỳ lạ.

Ta nghi ngờ hắn bị phu tử đánh đòn mà hóa ngốc, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Là Tạ Thức Lễ đứng ngoài cửa.

“Giang cô nương, thương thế của cô khá hơn chút nào chưa?”

Tạ Nghiệp Cảnh lập tức ra hiệu cho ta, ý bảo ta kéo dài thời gian để hắn lẻn ra từ cửa sau.

Ta gật đầu, giọng bình thường:

“Không còn trở ngại gì, nhưng vẫn chưa tiện gặp người.”

“Có thể để ta xem qua được không? Nếu không, ngày mai ta sẽ mời đại phu đến.”

“Đợi một chút, để ta thu xếp.”

Tạ Nghiệp Cảnh đã lẻn ra từ cửa sổ, hắn ra hiệu bằng miệng:

“Đợi khi nào rảnh ta sẽ đến tìm ngươi.”

Tạ Thức Lễ không uống trà mà ta đưa, cũng không nhìn vết thương của ta.

Ánh mắt hắn lướt qua khung cửa sổ nơi Tạ Nghiệp Cảnh đã lẻn ra, làm ta có chút lo lắng.

“Vì Giang cô nương đã bôi thuốc rồi, không cần phải xem nữa.”

Ngửi thấy mùi thuốc mỡ trong không khí, giọng Tạ Thức Lễ lạnh lùng:

“Ngươi chăm sóc hắn rất tốt, ngay cả phu tử cũng khen ngợi ngươi.

Lần đầu gặp, ta đã rất ngưỡng mộ ngươi, trong nguy nan không loạn, không giống như những nữ tử yếu đuối bình thường.”

Nhưng ta đã điều tra, mẫu thân không có thân thích nào họ Giang, nhưng lại có tên của một cô nương họ Giang ở hoa lầu.”

Qua án thư, hắn đột nhiên ngẩng lên, đôi mắt như chim ưng nhìn thẳng vào ta, như lưỡi kiếm kề vào cổ ta:

“Ngươi vào Tạ gia, rốt cuộc có mục đích gì?’

“Ta muốn gả cho ngươi.” 

Ta dừng lại, “Làm thiếp cũng được.”

“Ta khuyên ngươi đừng tính toán với Tạ Nghiệp Cảnh, tính cách của nó không phải là lựa chọn tốt…”

Tạ Thức Lễ nói xong mới nhận ra ta đang nhắm vào hắn.

Hắn ngẩn người, không tin vào tai mình:

“Ngươi nói gì?”

“Ta nói, ta vào Tạ gia là để gả cho ngươi.”

Nghe ta nói vậy, Tạ Thức Lễ cũng bối rối.

“Chủ mẫu nhà họ Tạ mua ta về, để ta làm thiếp cho ngươi.” 

Ta ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tạ Thức Lễ:

“Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ trông cậy vào Tạ Nghiệp Cảnh, nếu cả hai đều không đồng ý, ta có lẽ sẽ bị bán đi nơi khác.”

“Nạp thiếp không khó, nhưng ngươi gả cho ta, cuộc sống sẽ còn khó khăn hơn.” Tạ Thức Lễ trầm ngâm.

“Ngươi đã cứu Nghiệp Cảnh, ta sẽ tìm cách trả lại tự do cho ngươi, không cần phải chịu uất ức như vậy.”

Hắn định tìm cách gì đây, giải phóng khỏi kiếp nô lệ, hoặc là chuộc thân, hoặc là được quan phủ đặc xá.

Im lặng một lúc, hắn nhẹ nhàng nói:

“… Còn thuốc mỡ, có thể tìm ta.”

Trên bàn trà đã nguội lạnh, ngoài trời đèn lồng cũng đã tắt hết, Tạ Thức Lễ rời đi.

Đèn tắt mới rời đi, có lẽ vì trời tối, Tạ Nghiệp Cảnh sẽ không trở lại.

Ta đoán hắn nhận ra Tạ Nghiệp Cảnh đã đếm tìm ta, sợ giữa chúng ta có gì mờ ám, nên mới đột ngột đến thăm.

Nhưng ta hiểu lời Tạ Thức Lễ nói, nạp thiếp không khó, nhưng gả cho hắn, ta sẽ sống khó khăn hơn.

 

Hắn là một tướng quân oai phong, mọi người nói hắn làm việc công bằng, thưởng phạt phân minh, trong quân có uy tín cao, các binh sĩ đều kính nể hắn.

Chẳng lẽ người như Tạ Thức Lễ lại đối xử tệ với người đầu ấp tay gối? Hay là hắn có điều khó nói?

Ta không khỏi nhớ đến lời các tỷ tỷ trong lâu, nói có những khách nhân nhìn vẻ ngoài nho nhã nhưng lại có sở thích biến thái, có những khách nhân trông cao lớn uy vũ, nhưng thực chất còn yếu hơn thái giám, lấy người như vậy chẳng khác gì sống góa bụa.

… Tạ Thức Lễ thuộc loại nào đây?

Ngoài trời mưa rơi tí tách, ta càng nghĩ càng rối.

Dù hắn có biến thái, hay có điều khó nói gì ta cũng mặc kệ.

Trên đời này, chắc chắn còn có những điều khó khăn hơn việc bị mua đi bán lại như một món đồ.

Nhưng chẳng bao lâu, ta đã hiểu lời Tạ Thức Lễ nói, gả cho hắn sẽ rất khó khăn nghĩa là gì.

Buổi trưa ba ngày sau, Tạ Thức Lễ rời phủ.

Vừa khi hắn đi, các nha hoàn đã mang đến một hộp yến sào, nói là Tạ Nghiệp Cảnh gửi để bồi bổ cho ta.

Mở hộp ra, bên trong là yến sào trắng tinh.

Và tờ giấy thân phận nằm lặng lẽ dưới lớp yến sào.

Tờ giấy nhẹ bẫng ấy là quyền tự do của một nữ nhân, với ta là ơn tái sinh, còn với hắn chỉ là việc không cần thiết phải công khai.