Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA TỚI LÀM TẨU TẨU CỦA CHÀNG Chương 3 TA TỚI LÀM TẨU TẨU CỦA CHÀNG

Chương 3 TA TỚI LÀM TẨU TẨU CỦA CHÀNG

3:18 sáng – 23/07/2024

Khi mọi thứ yên tĩnh, ta mới nhận ra chân và cánh tay trái đau dữ dội, có lẽ lúc chạy trốn đã bị cắt trúng.

Bỗng nhiên thuyền lắc lư nhẹ, ta nghi ngờ va phải thứ gì, liền rướn người ra nhìn.

Trước mặt, cánh cửa đã bị chém đứt, lưỡi kiếm lướt qua mũi ta.

Người đó đứng ngược sáng, ánh trăng chiếu lên gương mặt lạnh lùng của hắn.

Chỉ trong một thoáng, sát khí như thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, mang theo hơi thở lạnh lẽo của phương Bắc làm ta nghẹt thở.

Nhận ra có người, hắn theo phản xạ chĩa kiếm vào cổ ta.

Ta lắc đầu, làm động tác im lặng.

Tạ Nghiệp Cảnh đã dựa vào vai ta mà ngủ.

Thấy Tạ Nghiệp Cảnh bình an vô sự, sắc mặt hắn dịu lại.

Dưới ánh trăng, ta mới nhận ra hắn có bảy phần giống Tạ Nghiệp Cảnh.

Hắn liếc thấy máu trên váy ta, nhíu mày, đưa cho ta một chiếc khăn sạch.

Hắn quay lưng lại, ta vén váy lên, nhưng lại gặp khó khăn vì tay kia của ta đã bị thương.

Ta kéo tay áo hắn, chỉ vào cánh tay bị thương của mình, rồi lại chỉ vào Tạ Nghiệp Cảnh đang tựa vào lòng ta.

Hắn ngẩn ra, dường như có chút lúng túng, cầm chiếc khăn, như thể chiếc khăn nhẹ bẫng ấy còn nặng hơn thanh kiếm của hắn.

Ta khẽ nói:

“Ta đã cứu đệ đệ của ngươi. Vậy nên ngươi cần phải giúp ta.”

Hắn cúi đầu, mỗi lần chạm vào da chân ta, tay hắn như là chạm phải điện giật mà rụt lại.

“Rất đau, ngươi nhẹ chút.”

Ta nhíu mày, hắn cúi đầu im lặng băng bó cho ta.

Trong khoang thuyền tối tăm lắc lư, ta mượn chút ánh trăng quan sát hắn kỹ lưỡng.

Hắn cao lớn, không quá gầy, nhưng chân ta trong lòng bàn tay rộng lớn của hắn lại nhỏ như búp sen mới nở.

Hắn là một võ sĩ, ngón tay thô ráp do thường xuyên cầm kiếm, chạm vào da làm cho ta có chút nhột.

Nếu nói Tạ Nghiệp Cảnh mang chút vẻ công tử bột, thì người này lại toát ra khí chất chết chóc như từ trong đống xác chết mà bước ra, ánh mắt đủ để dọa trẻ con khóc thét vào ban đêm.

Nhìn vào vị Tạ gia đại lang, Tạ Thức Lễ này, có vẻ khó đối phó hơn Tạ Nghiệp Cảnh nhiều.

“Còn có chỗ này.”

Tạ Nghiệp Cảnh gối đầu lên vai phải của ta, Tạ Thức Lễ mượn chút ánh trăng nhìn vết thương trên cánh tay trái của ta.

Hắn chạm vào tay ta, ta đau đến nỗi hít vào.

Hắn không chút thương hoa tiếc ngọc, nhìn Tạ Nghiệp Cảnh đang ngủ say, nhíu mày nói:

“Ngươi nhẹ chút, đừng đánh thức hắn.”

Tạ Thức Lễ, người được nói là thương yêu đệ đệ nhất kinh thành, đang nhìn vị đệ đệ yêu quý của mình ngủ.

“…Sẽ không để lại sẹo chứ?” Ta có chút lo lắng hỏi.

“Váy áo che kín, không thấy đâu.”

“Nhưng ngươi biết mà…”, ta có chút hối tiếc:

 “Sau này khi ta mặc váy dù có được che đi nhưng ngươi biết, rồi phu quân của ta sẽ biết, dưới lớp váy áo…”

Tay hắn đột nhiên khựng lại, nghiêm nghị nói:

“…Ta sẽ không nghĩ lung tung, ngươi yên tâm.”

Dù trong bóng tối, ta vẫn thấy tai hắn hơi đỏ lên.

Tạ Thức Lễ bên cạnh đỏ mặt, Tạ Nghiệp Cảnh như có cảm giác, trong giấc mơ lẩm bẩm:

“Tê Nguyệt…”

Ta nghĩ hắn còn chút lương tâm, nhớ ơn cứu mạng của ta, nên trong mơ gọi tên ta.

Nhưng hắn lại nói tiếp:

“Giữa hồ Tê Nguyệt, cảnh đẹp biết bao…”

Ta nghẹn lời, Tạ Thức Lễ đoán được phần nào, định mở miệng hỏi thêm, thuyền đột nhiên lắc mạnh hai cái.

Một thiếu niên cười hì hì thò đầu vào:

“Đại ca! Thích khách đều bị bắt rồi!”

Sáu ánh mắt giao nhau, thiếu niên kia nhìn thoáng qua Tạ Nghiệp Cảnh đang mệt mỏi ngủ say, lại nhìn ta đang dựa vào hắn, rồi cuối cùng ánh mắt dừng trên Tạ Thức Lễ mặt đang đen như than.

Hắn nhanh chóng hiểu ra tình huống, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý:

“Không cần gọi nhị công tử dậy đâu, tiểu đệ biết huynh bận rộn!

Huynh cứ tiếp tục, ta sẽ canh chừng! Tiểu đệ đảm bảo trong hai canh giờ sẽ không có ai đi qua đây!”

4

Việc đầu tiên khi Tạ Nghiệp Cảnh tỉnh dậy là bị Tạ Thức Lễ phạt quỳ trong viện nửa canh giờ.

Tạ Thức Lễ nói với hắn rằng, trước khi ta lành vết thương, không được phép gặp ta.

Dù có tìm hiểu thân thế của ta, nhưng do ngại chủ mẫu, Tạ Thức Lễ cư xử với ta rất khách sáo và xa cách.

Hắn đặc biệt gửi từ phương Bắc đến nhung hươu, để ta nấu canh bồi bổ.

Nha hoàn mang canh nói:

“Đại công tử còn gửi thêm nhân sâm dại, nhưng do cơ thể của cô nương không phù hợp với thuốc bổ, nên đã gói lại, cô nương dùng từ từ, đây là mười củ.”

Khi ta mở ra, thấy dưới mười củ nhân sâm còn giấu hai hộp thuốc mỡ trị sẹo và giảm đau.

Mở nắp thuốc, bên trong là loại mỡ trắng có mùi hương thanh mát của lá thông.

… Giống mùi hương trên người Tạ Thức Lễ, chắc là do hắn chinh chiến trên sa trường, nên dùng loại thuốc này.

Theo sự chỉ đạo của Tạ Thức Lễ, trong phủ không ai biết ta bị thương, chỉ biết rằng ta bị kinh sợ.

Có lẽ là do vị trí vết thương khó nói, ảnh hưởng đến danh tiếng của nữ nhân.

Trong lòng ta có chút xúc động, Tạ Thức Lễ quả thật là người tinh tế.

Những ngày dưỡng thương thật nhàm chán, ta chỉ làm vài việc may vá.

Nghe dưới lầu nói Tạ Thức Lễ rất tức giận, vì Tạ Nghiệp Cảnh không tập trung học hành, lại giao du với những kẻ phóng đãng.

Tạ Thức Lễ nổi giận, ngày tháng của Tạ Nghiệp Cảnh càng khó sống hơn.

Không còn món sen ngâm đường và khoai lang ngọt để đọc sách, do Tạ Thức Lễ đặc biệt dặn dò, nên phu tử sẽ dùng thước đánh nặng tay hơn.

Vết sẹo ở bắp chân của ta hơi ngứa do thời tiết nóng ẩm.

Dù dùng thuốc, vết thương ở vai lành rất chậm.

Nửa đêm, ta thắp đèn, quay lại nhìn vào gương, thấy vết thương trên vai vẫn còn vô cùng gớm ghiếc, chưa lành hẳn.

Ánh nến chập chờn, ta thấy bóng đen ngoài cửa sổ.

Chưa kịp lên tiếng, bóng đen đã che miệng ta lại, khẽ nói:

“Ta đây.”

Là Tạ Nghiệp Cảnh.

“Ngươi làm gì ở đây?”

“Suỵt— nhỏ tiếng thôi, đừng để đại ca nghe thấy.”

Phòng ngủ của ta cách thư phòng của Tạ Thức Lễ chỉ một bức tường, có chút động tĩnh, hắn chắc chắn nghe thấy.

Ta gật đầu, Tạ Nghiệp Cảnh buông ta ra, mới nhận ra ta đang nhìn gương, y phục chưa chỉnh tề.

Hắn sững người, mặt đỏ bừng, vội quay đầu lại:

“Ngươi, ngươi làm gì? Mặc áo vào đi!”

“Vai ta bị thương, không thể tự bôi thuốc.”

Hắn định thần nhìn vai ta, lắp bắp nói:

“Ta, ta sẽ bôi thuốc cho ngươi.”

Thấy ta nghi hoặc, hắn vội giải thích:

“Dù sao ngươi cũng đã cứu mạng ta.

Chẳng lẽ ta còn có ý đồ gì với ngươi? Ngươi thử nhìn lại mình trong gương đi!”

Thầy lời hắn nói có lý, ta liền đưa lọ thuốc cho hắn.