18
Âu Tuấn gỡ bỏ lớp ngụy trang, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú.
“Dù là đồng học, thay đổi chút hình dạng mà ngươi cũng không nhận ra.”
Không trách hắn, trời sinh đôi mắt đào hoa, nhìn chó cũng tình tứ.
Nghĩ kỹ Âu Tuấn cũng không tệ, khi học ở Quốc Tử Giám ta thấp bé, đá cầu luôn bị chê, không ai chịu vào đội với ta, hắn kéo ta vào đội, đánh bại tất cả.
Có lẽ khi đó đã có ý đồ rồi!
Hừ, còn giả làm thợ săn nhiều lần cứu ta, cố gắng diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân để gây cảm động.
Ta tức giận, má phồng lên.
Âu Tuấn nhịn cười, vén áo chắp tay quỳ trước hoàng thượng.
“Hoàng thượng anh minh, Mạnh Đệ Lai giả thi là bị gia đình ép buộc, xin hoàng thượng giảm nhẹ hình phạt.”
“Còn việc lừa hôn, lừa tình… chưa thành công.”
Ta: ???
Nói như thể ai muốn với kẻ nữ trang kia!
Hoàng thượng vuốt cằm suy nghĩ, mặt nghiêm trọng.
“Ngươi hết lòng bảo vệ nàng, quả là tình sâu nghĩa nặng. Vậy trẫm… ừm, trẫm ban cho hai ngươi thành hôn tại chỗ.”
Trạng nguyên lấy thám hoa?
Đây là tình tiết trong tiểu thuyết long dương sao?
Ta vội vàng quỳ lạy: “Không thể, hoàng thượng, ta và công tử nhà họ Đỗ đã còn có hôn ước.”
Hoàng thượng cười lệch đầu, chỉ tay vào Đỗ đại nhân.
“Đỗ ái khanh, việc nhà khanh, trẫm không tiện can thiệp.”
Nói xong phất tay áo rời đi.
Đỗ đại nhân cúi người, tiễn hoàng thượng rời đi, quay lại nhìn vào ngục, thấp giọng quát.
“Hoài An, đứng đây chưa đủ mất mặt sao!”
“Hết bắt rể, lại cầu hoàng thượng ban hôn, rồi lại đòi từ hôn.”
“Mặt mũi của ta bị ngươi làm mất hết, còn không mau đưa thê tử của ngươi đi.”
Người nam nhân bên cạnh kính cẩn cúi chào: “Phụ thân dạy đúng, con từ nay sẽ cẩn trọng lời nói việc làm.”
Ta chớp mắt vài cái, đếm ngón tay đếm quan hệ.
Hắn là thợ săn, hắn là Âu Tuấn, hắn cũng là Đỗ Hoài An.
Hóa ra hắn đã đi qua cả thế giới của ta.
Đầu ta đầy sách thánh hiền quay mòng mòng, nữ nhân bình thường chỉ cưới một người, còn ta có ba – bạn học trạng nguyên phong độ, kiều nữ trang hùng mạnh, thợ săn mặt sẹo nghĩa hiệp.
Có vẻ như ta lời rồi.
19
Đỗ Hoài An từ nhỏ có hai thân phận.
Ở nhà hắn mặc nữ trang, đóng vai tiểu thư Đỗ Hoài Vi.
Ra ngoài lấy họ mẹ biến thành Âu Tuấn, với thân phận con nuôi của cửu cửu tham gia thi cử và làm quan.
“Xin lỗi, đã lừa muội. Nếu muội không thích ta, hôn sự này không ép.”
Âu Tuấn ngắt lời ta.
Nhìn chàng nhíu mày, môi mím chặt, cằm cứng ngắc, tay vô thức chà xát vào áo, ánh mắt mong đợi xen lẫn tự ti cầu xin.
Thật khiến ta xót xa!
Lòng ta chợt động, nghiêng đầu nhìn hắn từ trên xuống dưới.
“Được, muốn ta đồng ý cũng được, ba hình dạng kia nhìn chán rồi, thử giả làm tiểu quan, xõa tóc, hở ngực đi.”
Sau đó ta không vội thành hôn, mở nhiều cửa hàng phấn son ở kinh thành, thuê các cô nương kinh doanh.
Cửa hàng kiêm luôn nữ học viện, giúp nữ tử kiếm tiền và dạy họ biết chữ.
Hoàng thượng thường triệu ta vào cung hỏi chuyện chính sự, tiện thể hỏi thăm sinh hoạt của Đỗ đại nhân.
Phải nói rằng, huynh muội nhà họ thật sự yêu thích người nho nhã.
Cha ta vì tội khi quân bị phạt làm khổ sai ở biên cương.
Nhị tỷ bán cửa hàng, lập tức chuộc đại tỷ ra ngoài. Ta đưa toàn bộ tiền riêng cho hai tỷ, cùng nhau mở tiệm thịt lớn nhất kinh thành.
Còn công chúa Lạc Dương bị giam lỏng trong cung, không được ra ngoài.
Hoàng đế già rồi, suốt đời không làm được mấy việc đúng đắn, sợ quan văn võ tạo phản.
Giam lỏng công chúa là để cứu mạng bà ta.
Ngoài kia có nhiều người muốn giết bà ta.
Người đầu tiên là Đỗ đại nhân.
Công chúa vốn kiêu ngạo, nhất thời không chấp nhận được việc bị giam, phát điên.
Có người nói phấn son bà ta dùng bị hạ độc, sau khi hủy dung nhan thì phát cuồng.
Không lâu sau, Đỗ đại nhân tìm cớ để tiểu thư Đỗ Hoài Vi “qua đời vì bệnh”.
Còn ta, Mạnh Đệ Lai, không còn là người nhà họ Mạnh, cũng không vì đệ đệ nữa.
Nhà họ Đỗ nhận ta làm con nuôi, đổi họ thành Đỗ.
Nhắc đến tên mới của ta, ta có chút bực bội.
Mất bao nhiêu công mới bỏ được chữ “Đệ”, trở về với chính mình.
Âu Tuấn tự tiện đặt tên là “Đỗ Bảo Bối”, nói rằng ta là bảo bối của cả nhà họ Đỗ, hơn nữa là bảo bối của Đỗ Hoài An.
Từ đó, cả nhà không gọi ta bằng tên chính, mà gọi là “Bảo Bối”.
Bảo Bối phu nhân, Bảo Bối tỷ tỷ, Bảo Bối chủ nhân…
Thật mất mặt, chẳng ra thể thống gì!
20
Với danh nghĩa Đỗ Bảo Bối, ta thành hôn với biểu ca Âu Tuấn, trở thành phu thê thực sự.
Không biết có phải do đón hỷ hay không, Đỗ phu nhân dần hồi phục trí nhớ, nhận ra phu quân và con trai, thỉnh thoảng nhầm ta với tiểu thư Hoài Vi.
Mỗi lần như vậy, bà lại cầm gậy canh giữ trước cửa phòng, không cho kẻ nghịch lý vào phòng ngủ với ta.
Nhiều năm sau, ta không kìm được hỏi Âu Tuấn, làm thế nào hắn phát hiện ta giả nam trang khi ở Quốc Tử Giám.
Hắn lật người ôm ta, mắt nhắm nghiền, giọng ngái ngủ.
“Không phát hiện, tưởng mình mắc chứng Long Dương, suýt bị tra tấn phát điên.”
“Sau này nghĩ thông rồi, thà đoạn tụ cũng muốn ở bên muội.”
“Cho đến hôm đó ở hang đá trong vườn thấy…”
Hồi ức tràn về, ta vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, vén áo của hắn, báo thù bằng cách đưa tay vào.
“Để xem của ngươi.”
Xung quanh yên tĩnh, ngoài hiên hoa nguyệt quý tỏa hương thơm ngát, đôi khi có tiếng côn trùng kêu, lại là một mùa hè rực rỡ.
Người yêu trong lòng ngủ say ngọt ngào, nhìn chiếc yếm hoa mai trên người hắn, ta mơ màng.
Cả đời này, ta đã chơi đùa quá nhiều.
-Hoàn-