Phiên ngoại 1
Mở mắt lần nữa, ta thấy mình đang ở trong một môi trường lạ lẫm.
Có một cái hộp trên đầu ta, ánh sáng chiếu vào những viên gạch, và một con búp bê đang hát.
Thật là kỳ diệu.
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó
Ta mở miệng, nhưng chỉ phát ra tiếng khóc của trẻ con.
Ta giơ tay lên.
Ừ, trắng mịn như trứng gà bóc, giống như cánh tay của trẻ con.
“Ồ, Tiểu Chiêu Quân của ta tỉnh rồi sao? Không khóc nữa à, giỏi lắm.”
Một người nữ nhân dịu dàng bế ta lên, vừa cười vừa bước ra ngoài, “Chúng ta đi tìm anh của con Thẩm Túc chơi nhé.”
Thẩm Túc.
Nghe cái tên này lần nữa, ta gần như ngừng thở.
Dưới ánh nắng gay gắt, ta nằm trên vai người được gọi là mẹ, từ xa nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé.
Một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi ngồi trên ghế nhỏ, bàn tay mũm mĩm cầm lá gói bánh ú xanh, tay kia bỏ gạo nếp đã rửa vào trong, khuôn mặt trông vô cùng tập trung.
Giống hệt Thẩm Túc thu nhỏ.
Ta kêu lên, giơ tay muốn đến gần.
Mẹ vội giữ ta lại, cẩn thận bế ta đến gần cậu bé.
Khi đến gần, ta ôm lấy tay Thẩm Túc nhỏ, hôn lên má hắn một cái khiến má hắn đầy nước dãi.
Hắn không tức giận, như thể đã quen với điều đó, lau mặt, vuốt đầu ta, mỉm cười, “Để anh trai làm bánh ú cho em ăn nhé.”
Ánh nắng xuyên qua cành cây chiếu xuống, cậu bé bóc bánh ú, từng miếng đút cho bé gái trong lòng người phụ nữ ăn.
Bánh xe số phận lại bắt đầu quay.
Phiên ngoại 2
Trong góc tường, một người đàn ông mặc vest xám nhìn thấy cảnh tượng ấy, hài lòng quay đi, hai tay khoanh sau đầu, bước đi với dáng vẻ vô cùng tự tin.
“Thật đáng giá cho phần thưởng hạng S của ta.”