24
Nghe nói Uông Sài Nhĩ vì tranh giành ngôi vị với các huynh đệ khác, đã thành thân với nhi nữ một trọng thần.
Phượng Khuynh Thành không hài lòng, hai người cãi vã không ngừng, cuối cùng nàng ta rời khỏi Nhục Nhiên, không ai biết tung tích.
Còn Lục Cẩn Diễn, Thẩm Túc đã nhốt hắn ta vào ngục, nhưng đêm đó hắn ta biến mất.
Biến mất theo đúng nghĩa đen, và đúng lúc bị một tên cai ngục bắt gặp, dọa cho hắn sợ đến ngất xỉu.
Mấy người khác cũng tìm kiếm, nhưng có lẽ Lục Cẩn Diễn đã đi đến thế giới khác.
Cuộc sống hạnh phúc của Thẩm Túc chỉ kéo dài được mười năm.
Mười năm sau, cơ thể Thẩm Túc bắt đầu xuất hiện nhiều vấn đề.
Dù tìm kiếm mọi danh y khắp nơi, không ai có thể chữa trị.
Lúc này, ta mới hiểu lời của hệ thống rằng Thẩm Túc sẽ chết ở tuổi ba mươi.
Nhìn người đàn ông trên giường.
Chỉ trong vài tháng, từ một vị tiên tử hạ phàm, hắn trở nên tiều tụy, gầy guộc không nhận ra.
Ta nắm chặt tay hắn, cố gắng không khóc.
“Huynh gầy quá, tại sao lại gầy như vậy?”
Hắn yếu ớt, như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Ta vừa khóc vừa nghẹn ngào hỏi, “Huynh có hối hận không?”
Hắn chỉ nhìn ta, không nói gì, trong đôi mắt đỏ ngầu chỉ đầy ắp hình bóng của ta, vẫn như lúc đầu.
25
Mùa xuân năm thứ mười hai, Thẩm Túc ra đi.
Bởi vì chứng kiến quá nhiều nữ nhân chết vì khó sinh, Thẩm Túc không muốn ta gặp nguy hiểm dù chỉ là một chút, vì vậy chúng ta không có con.
Hắn gánh vác mọi trách nhiệm, nuôi dưỡng một đứa trẻ trong gia tộc và phong làm thái tử.
Hắn từng nói, nếu ta chết trước, hắn sẽ chôn theo ta, nhưng cuối cùng là hắn chết trước, kéo ta theo.
Nhưng hắn lại sắp xếp cho ta một con đường sống.
Hắn đi rồi, ta vẫn sống tốt, được đế quốc kính trọng, có địa vị, quyền lực, mọi thứ đều tốt đẹp.
26
Ta không thật sự muốn chết theo hắn, nhưng phải thừa nhận, ta rất nhớ hắn, thế giới này khi thiếu vắng hắn mọi thứ đều trở nên nhạt nhẽo.
Kể từ khi Thẩm Túc qua đời, cơ thể ta cũng không còn khỏe mạnh như trước.
Dù mỗi ngày ăn uống và ngủ đúng giờ, ta vẫn cảm thấy mệt mỏi không lý do.
Nhiều việc cũng không còn hứng thú nữa.
Một buổi trưa nắng ấm, ta nằm trên ghế, tắm mình dưới ánh mặt trời, mơ về nhiều chuyện trong quá khứ.
Trong mơ, ta nhìn thấy Thẩm Túc, tất cả những ký ức hạnh phúc của ta đều có hắn hiện diện.
Trong giấc mơ, ta mỉm cười, như thể thấy hắn quay trở lại.
Hắn đứng đó, mắt nheo lại, giang tay chào đón ta.
Ta vén váy, cười vui vẻ chạy về phía hắn.