Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HỒNG LÂU MỘNG Chương 12 HỒNG LÂU MỘNG

Chương 12 HỒNG LÂU MỘNG

7:31 chiều – 21/07/2024

40

Ngày tuyết lại rơi.

Tiểu Công gia mặc áo choàng vàng ta vá, cùng lão phu nhân vào cung. Nghe nói là vua ban cho Đức Tần nương nương thể diện, cho phép bà được đoàn tụ với gia đình trước các phi tần khác.

Trước khi đi, ánh mắt Tiểu Công gia luôn lưu luyến trên người ta.

“Chiếc áo choàng vàng này, trở nên đẹp và ấm hơn nhiều. Tổ mẫu, vẫn là người biết dạy dỗ, nha hoàn của người thật khéo léo, cầu xin người ban cho cháu đi!”

Lão phu nhân được hắn nịnh cười tươi, lập tức đồng ý. Phu nhân sắc mặt u ám, cố tình đi chậm lại. Bà phái người gọi ta. Vén màn đỏ, hơi ấm và ánh mắt lạnh lùng của phu nhân ập đến, hai bà tử to khỏe đá vào chân ta, kẹp ta quỳ xuống đất.

Thập Nguyệt tiến lên, miệng lưỡi sắc bén kể tội ta.

Thứ nhất là không có tình thương, không dạy dỗ em gái Yến Phượng, suýt làm hỏng danh tiếng phủ Quốc Công.

Thứ hai là không trung thành, trộm viên nam châu trên áo choàng vàng của Tiểu Công gia, thay bằng viên ngọc lưu ly trắng;

Thứ ba là đại bất kính, phá hủy đồ vật ban tặng – áo choàng vàng.

“Tội này đáng chết!”

Ánh mắt và giọng nói của Thập Nguyệt đầy khoái ý. Phu nhân hài lòng gật đầu. Khuôn mặt như Bồ Tát, hai cái miệng mở ra khép vào.

“Mày là con nô tỳ, phạm tội như vậy, đáng lẽ nên đánh chết, không để toàn thây. Nhưng phủ ta luôn đối xử tốt với người hầu, có tiếng nhân hậu từ bi, không thể vì mày mà hủy hoại danh tiếng này.

“Vậy ban cho mày một sợi lụa trắng, tự mình giải quyết đi!”

Hai người phối hợp ăn ý.

Bạch Tú Tú chính lúc này xông vào, gió tuyết ngoài màn ùa vào. Khuôn mặt nàng ấy đỏ hồng, đầy niềm vui.

“Phu nhân, Đức Tần báo có tin vui!

“Ngày đại hỉ như vậy, bà xử lý nô tỳ, không sợ đụng chạm đến tiểu quý nhân trong bụng Đức Tần sao!”

Gần đây hoàng hậu thường triệu Tú Tú vào cung, tin tức của nàng ấy nhanh hơn phủ Quốc Công xa cách hoàng gia.

“Đúng vậy, đúng vậy, bảo sao hoàng thượng ban cho nương nương thể diện lớn như vậy!”

Phu nhân vui mừng khôn xiết.

41

Theo kế hoạch, Tú Tú đã cứu ta thành công.

Phu nhân vội vàng khoác áo choàng, gấp gáp vào cung. Thập Nguyệt tức giận giậm chân, dặn dò bà tử canh giữ nghiêm ngặt ta.

“Ngươi đừng đắc ý. Nhân chứng vật chứng đều có, thần tiên cũng không cứu nổi ngươi. Chính vì Đức Tần nương nương có thai, phủ ta càng phải cẩn thận, loại trừ tai họa. Đợi phu nhân về, ta sẽ lại tâu với bà. Ngươi đừng mong thấy được mặt trời ngày mai.”

Ta nhắm mắt lại, không nói một lời.

Tuyết rơi cả ngày, trên đất một lớp sương mỏng, làm cho trời đất càng thêm lạnh lẽo. 

Xe ngựa của lão phu nhân, phu nhân, Tiểu Công gia dẫm lên tuyết trở về, bùn lầy khắp nơi, mặt mũi cũng đầy tro bụi. Phía sau, là đoàn quân đông đảo. Cẩm y vệ, binh lính của ngũ thành binh mã ty, sai dịch của phủ doãn, như sói như hổ xông vào cổng phủ.

Những thứ Chu ma ma để lại bằng mạng sống của mình đã có hiệu quả.

Hôm nay có tin vui, Lương phủ bị tịch biên. Ngày mai ta sẽ thấy được mặt trời, còn phủ Quốc Công có lẽ không.

42

Chỉ trong một đêm, gió bấc thổi mạnh, thấu xương.

Phủ Quốc Công mất đi khí phú quý, ngoài lão phu nhân, tất cả mọi người đều bị áp giải vào đại lao chờ thẩm vấn.

Khi cẩm y vệ hộ tống Tú Tú và ta ra khỏi phủ. Ta nắm tay Tiểu Thạch Đầu. Lần lượt đi qua từng người trong phủ Quốc Công bị trói lại. Ánh mắt phu nhân như muốn ăn thịt người, không còn chút từ bi của Bồ Tát.

“Chính các ngươi, ta thật hối hận vì không sớm trừ khử hai kẻ xấu xa này! Hoàng Oanh Nhi, đặc biệt là ngươi, mệnh tiện đáng chết!”

Cẩm y vệ rút đao tú xuân ra khỏi vỏ. Ta mượn vỏ đao, đánh mạnh.

“Ngươi mới đáng phải đền mạng!”

Mặt Thập Nguyệt có vài dấu vết bàn tay, xanh đỏ lẫn lộn, nàng ấy dựa vào Tiểu Công gia, trời lạnh, nhưng nàng ấy muốn chắn gió cho hắn ta. Nhưng hắn ta như bị dọa sợ, ánh mắt trống rỗng.

“Sao có thể… sao có thể… Đây là mơ sao…”

Những người khác, chủ tớ đều khóc rống lên, trên mặt đất trắng xóa, càng thêm thê lương, không còn dáng vẻ ngang ngược như cua.

Gia tộc trăm năm thịnh vượng, cuối cùng cũng có lúc suy tàn. Làm nhiều việc ác tự chuốc lấy diệt vong.

Trên mặt đất trắng xóa, thật sạch sẽ!

43

Khi tội trạng của phủ Quốc Công được tuyên cáo thiên hạ. Ta và Tú Tú đang ngồi trên xe ngựa đi Liêu Đông. Trong xe ấm áp thơm phức. Ta đọc đi đọc lại thư của ca ca. Tiểu Thạch Đầu đang chơi bi thủy tinh.

Tú Tú cầm báo từ kinh thành truyền đến, nói với mọi người:

Phủ Quốc Công có bảy tội lớn, bị cách chức, tịch thu tài sản, con cháu ba đời không được dự thi khoa cử.

Phu nhân họ Vương, hành hung bóc lột, bao biện kiện cáo, coi mạng người như cỏ rác, hưởng thụ máu thịt dân chúng…

Tất cả đều bị lưu đày đến Liêu Đông.

Quân đội của nhà họ Vương ở Bình An Châu, gia chủ nhà họ Vương, tiểu tướng nhà họ Vương ép dân nổi loạn, giết dân lập công, tội ác tày trời, tru di tam tộc.

Lúc này, chắc bọn họ đã đeo xiềng xích, mặc áo tù, đi bộ đến địa phận Liêu Đông ròii.

Sợi lụa trắng dành cho ta, cuối cùng lại quàng vào cổ Thập Nguyệt, nghe nói nàng ấy vì muốn xin chút rượu ấm cho Tiểu Công gia, đã đùa giỡn vài câu với nha dịch, nha dịch ôm nàng ấy vừa sờ vừa hôn.

Tiểu Công gia nói.

“Bẩn.”

Thập Nguyệt có trăm ngàn cái sai, nhưng tấm lòng nàng ấy dành cho Tiểu Công gia Lương Ngộ là thật. Nàng ấy rơi lệ mang đến một bình rượu ấm, nhìn Tiểu Công gia uống cạn không chừa giọt nào.

“Tiểu Công gia, ngài hãy sống tốt.”

Đêm đó, nàng ấy treo cổ tự tử trong phòng giam. Trước khi chết còn dùng tóc che mặt, sợ làm Tiểu Công gia hoảng sợ.

“Cũng là người đáng thương.” Tú Tú thở dài vài câu.

Ta nhớ lại áo choàng vàng, nam châu, Yến Phượng, phu nhân, Ngô ma ma…

Những ký ức lướt qua như đèn kéo quân, thiên đạo tuần hoàn, những người đó đều nhận được báo ứng.

Là cha mẹ trên trời phù hộ ta. 

Ta rơi lệ, vì đã báo được thù lớn vào lúc này. Cũng vì giây phút đoàn tụ đang đến gần. Ta mở trang tiếp theo của thư ca ca gửi đến.

Tiểu Hổ Tử đã đến Liêu Đông.

Mong đoàn tụ.

Bọn ta vốn là những người thấp bé như cỏ dại, không có thành tựu lớn lao gì, nhưng chính vì thấp bé, nhỏ nhắn, nên hành động mới sinh ra sự cung kính và tôn trọng, cảm thấy mọi thứ trong trời đất đều đáng yêu, đáng trọng, trời đất rộng lớn vô cùng.

Người có tình nghĩa, cỏ dại theo gió mà lớn, gặp nước mà sinh, mọc thành từng đám, từng cụm, có thể cháy lan khắp nơi.

Hết.