Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THÊ TỬ HỮU DANH VÔ THỰC Chương 3: THÊ TỬ HỮU DANH VÔ THỰC

Chương 3: THÊ TỬ HỮU DANH VÔ THỰC

8:12 sáng – 18/07/2024

Về phần Ta, dù là Hoàng hậu, cũng hoàn toàn như người vô hình, thậm chí lười ra khỏi cửa cung Phượng Tê, chỉ để Tần ma ma cẩn thận chú ý tình hình trong cung, âm thầm sắp xếp người ở khắp nơi, chuẩn bị nắm quyền hậu cung trong tương lai.

Hoàng đế đang tuổi trẻ khỏe mạnh, Lâm Uyển Nhi nhanh chóng có thai, thái y chẩn đoán đã hơn hai tháng.

Do đây là hài tử khó có được, nàng ta rất coi trọng, vì tuổi tác lớn và thai nhi không ổn định, nên nghe theo lời thái y, ở trong cung dưỡng thai, hầu như không ra khỏi cửa phòng.

Ta là Hoàng hậu, theo lẽ đương nhiên nắm lại quyền quản lý hậu cung.

Công việc trong cung vô cùng phức tạp, dù ta đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vài ngày đầu vẫn bận rộn như con quay, không có thời gian nghỉ ngơi.

Ngay cả Tần ma ma cũng phải xoa lưng cảm thán:

“Lão nô từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Thôi, cũng từng thấy qua nhiều chuyện, không ngờ lại bận rộn như thế này, dù đã cố gắng hết sức vẫn suýt chút nữa mắc lỗi, thật khâm phục Lâm Uyển Nhi có thể làm mọi việc không một kẽ hở.”

Ta khẽ cười:

“Trước đây, hậu cung đấu đá gần như đến mức lộ rõ dao kiếm, nàng ta có thể bảo vệ Hoàng thượng khỏi hiểm nguy, tự nhiên cũng phải có chút bản lĩnh.”

Chính vì vậy, ta luôn dành cho Lâm Uyển Nhi một sự tôn trọng từ tận đáy lòng, chưa từng coi nàng ta là tình địch tranh giành quyền lực.

Một người nữ nhân dùng cả sinh mạng để bảo vệ người nam nhân của mình, nay được đền đáp bằng tình yêu sâu đậm, đó là điều nên có.

Công việc dần dần đi vào quỹ đạo, Ta bắt đầu quen thuộc với việc quản lý hậu cung.

Lâm Uyển Nhi cũng không ngấm ngầm gây khó dễ cho ta, nhưng dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng không để lộ, nhẹ nhàng che giấu mọi chuyện.

Không phải ta yếu đuối, mà muốn cho nàng ta hiểu rằng ta từ đầu đến cuối không có bất kỳ địch ý nào, và ta cũng không phải là người tâm địa độc ác, dần dần mọi chuyện trở nên ổn định.

Hoàng đế thấy Ta làm việc chăm chỉ và không gây rối, không còn ghét bỏ ta như lúc mới vào cung, thỉnh thoảng còn đến cung Phượng Tê ngồi chơi.

Tần ma ma vài lần nhắc ta tận dụng cơ hội để phục vụ Hoàng thượng, nhưng Hoàng đế vì lo lắng cho Lâm Uyển Nhi đang mang thai nên không có ý định ở lại cung Phượng Tê.

Ta cũng không tỏ ra tranh giành sủng ái, cứ thế qua ba tháng, mới có một đêm trăng tròn Hoàng đế thực sự ở lại cung của ta, ta trở thành người nữ nhân thực sự của Hoàng đế.

Xuân qua thu đến, Lâm Uyển Nhi nhanh chóng đến ngày sinh nở.

Có lẽ vì tuổi tác đã cao, lần mang thai này của nàng ta rất khó khăn, lúc sinh cũng vô cùng đau đớn, mất một ngày một đêm mới sinh ra một hoàng tử nhỏ bé yếu ớt.

Nàng ta kiệt sức ngất đi. Hoàng tử nhỏ từ khi sinh ra đã mang bệnh, phải uống thuốc liên tục, cơ thể Lâm Uyển Nhi cũng bị tổn thương nặng, cần phải được chăm sóc đặc biệt.

Dù ở xa tận cung Phượng Tê, Ta vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc đắng từ điện Chiêu Dương bay đến.

Ta thở dài, nói với Tần ma ma:

“Sợ rằng hoàng tử nhỏ không sống nổi.”

Lời nói còn chưa dứt, từ xa đã vang lên tiếng khóc xé lòng của Lâm Uyển Nhi.

Hoàng tử nhỏ cố gắng chống chọi được hơn hai mươi ngày, cuối cùng vẫn không qua khỏi, tắt thở trước khi đầy tháng.

Việc chia ly như vậy, từ lúc hoàng tử nhỏ chào đời ta đã biết trước, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Ta thay một bộ y phục giản dị, dặn dò Nội vụ phủ chuẩn bị tang lễ, rồi cùng Tần ma ma đến điện Chiêu Dương.

Lâm Uyển Nhi gục trong vòng tay Hoàng đế, đã khóc đến ngất đi.

Dù đã nghỉ ngơi một tháng, nàng ta vẫn không có chút sức lực nào, ngược lại còn gầy đi rất nhiều, trông mong manh như muốn ngã gục.

Dù đang mơ màng, nàng ta vẫn lẩm bẩm: “Hoàng thượng, người đừng bỏ rơi thần thiếp…”

Hoàng đế cắn môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời, chỉ lặng lẽ rơi hai hàng nước mắt.

Theo quy định của hoàng gia, lễ tang cho những hài tử chưa đầy tháng chỉ cần tổ chức đơn giản, rồi đem đi chôn cất.

Hoàng đế không đồng ý, muốn truy phong cho nhi tử yêu quý và tổ chức tang lễ trang trọng đưa vào hoàng lăng, nhưng các đại thần đều dâng sớ phản đối.

Trong lúc bế tắc, Lâm Uyển Nhi dù đang bệnh cũng tự mình khuyên can, Hoàng đế mới thu hồi mệnh lệnh, hai người ôm nhau khóc lớn.

Nàng ta bị tổn thương sau khi sinh, thái y chẩn đoán có lẽ không thể mang thai lần nữa.

Hoàng đế đến giờ vẫn chưa có nhi tử, điều này đã đe dọa đến sự ổn định của quốc gia. Tin tức lan ra, cả Hoàng Thái hậu và các triều thần đều khuyên Hoàng đế nên đến chỗ các phi tần trẻ tuổi hơn.

Hoàng đế vô cùng phiền muộn, đến Phượng Tê cung gặp Ta với vẻ buồn bã không giấu nổi.

“Hoàng hậu, trẫm thật sự không biết phải làm sao. Đứa trẻ tội nghiệp kia chưa được đầy tháng đã mất, còn Uyển Nhi vẫn bệnh đến không thể rời giường, chẳng lẽ trẫm không có chút quyền nào để đau lòng sao?”

“Thần thiếp hiểu nỗi đau trong lòng Hoàng thượng.”

Từ sau lần Hoàng đế ở lại qua đêm, mối quan hệ giữa ta và Hoàng đế cũng trở nên thân thiết hơn nhiều.

Ta nhẹ nhàng xoa bóp thái dương đang đau nhức của Hoàng đế, dịu dàng khuyên nhủ:

“Hoàng thượng đang ở tuổi thanh xuân, chuyện nhi tử không cần vội, chỉ mong Hoàng thượng giữ gìn long thể, đừng quá đau buồn.”

Hoàng đế im lặng hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì.

Do hoàng tử mất sớm, năm mới cũng trải qua trong bầu không khí ảm đạm, mãi đến khi bên hồ Thái Dịch bắt đầu có dấu hiệu của mùa xuân, không khí mới trở nên nhộn nhịp hơn chút.

Trong thời gian này, Ta đã hầu hạ Hoàng đế vài lần, nhưng vẫn chưa mang thai.

Tần ma ma luôn lo lắng rằng ta không có hài tử nối dõi, không khỏi thở dài.

Nhưng ta lại nhớ đến hình ảnh đau đớn của Lâm Uyển Nhi khi sinh hài tử. Thú thật, ta không muốn trải qua cảm giác ấy, đối mặt với cửa tử.

Cùng lúc đó, trong cung bắt đầu xuất hiện những lời đồn rằng Ta, xuất thân là Hoàng hậu trong cung tôn quý, không chịu nổi việc Lâm Uyển Nhi có hài tử để vượt mặt mình, nên đã động tay vào thuốc an thai của nàng ta, khiến ta khó sinh, suýt mất mạng cả hai mẫu tử.

Lâm Uyển Nhi yêu nhi tử như mạng sống, nghe những lời đồn đại như vậy, chắc chắn sẽ hận Ta thấu xương.

Kẻ tung tin đồn này, tâm địa thực sự độc ác.

Nhưng lời đồn lại khó kiểm soát, không thể truy ra nguồn gốc, cũng không biết phải phản bác thế nào.

Khi Ta đang chuẩn bị đối phó với tình hình khó khăn, Lâm Uyển Nhi đã ra tay trước.

Nàng ta dùng cách thức đơn giản và thô bạo, bất kể tin đồn từ đâu ra, bắt giữ tất cả những kẻ nói năng bậy bạ, đánh 20 roi rồi đày vào phòng chứa củi làm khổ sai.

Chỉ trong một buổi trưa, đã xử lý hơn trăm người.

Phòng hình phạt của Thận Hình Tư đánh đòn nhanh như chớp, phòng chứa củi không còn chỗ nằm, sau này ai cũng phải nằm bò trên đất để dưỡng thương.

Sau đợt xử lý mạnh tay này, lời đồn trong cung lập tức lắng xuống.

“Đúng là một cách hay, thật khiến ta hài lòng” Ta nói.

“Nương nương là người đứng giữa vòng xoáy, đâu có lỗi gì. Chỉ có Quý phi là người bị hại, đứng ra xử lý, mới khiến mọi người tâm phục khẩu phục,”

Tần ma ma vốn lo Lâm Uyển Nhi sẽ làm khó ta, giờ cũng yên tâm phần nào, nhưng vẫn còn lo lắng:

“Nương nương, Quý phi thực sự không nghi ngờ người sao?”

“Lâm Uyển Nhi không phải người dễ đối phó, nếu không thì ngày đó đã không thể chỉ bằng vài lời khiến tỷ tỷ ta tức giận, rồi bị phạt mà mất ngôi Hoàng hậu,”

Ta nói thêm. “Bản cung cũng không khỏi lo lắng.”

Ta bước đi trên hành lang, ngước nhìn bầu trời xanh như ngọc, khẽ thì thầm: “Thật là ta đã xem nhẹ nàng ta.”

Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó

Trong mắt người đời, Lâm Uyển Nhi chỉ là một nữ nhân đố kỵ, kiêu ngạo, dựa vào công lao hỗ trợ Hoàng đế mà tùy tiện hành xử, khiến hậu cung trở nên hỗn loạn. Nhưng thực tế không phải như vậy.

Một người nữ nhân yêu sâu sắc một người nam nhân, không muốn chia sẻ tình yêu của mình với người khác, không phải là sai lầm nghiêm trọng gì.

Nàng ta có trí tuệ và khả năng phân biệt đúng sai, biết điều gì là quan trọng nhất.

Sự việc này trôi qua một cách nhẹ nhàng, không ai tiếp tục truy cứu.

Ta vẫn ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu ở cung Phượng Tê, nghiêm trang và duy trì trật tự hậu cung.