12
Lý Lễ Châu qua đêm trong phòng ta.
Hắn nằm trên chiếc giường mềm gần cửa sổ.
Ta biết hắn thức trắng đêm, trong lòng hắn đã bắt đầu có những vết nứt nhỏ vì ta.
Khi trời sáng, Ngụy Vô Kị bị tước chức vụ, dù bị tra tấn cũng không chịu nói một lời.
Đúng là kẻ ngốc.
Khi ta đến đại lao, hắn ta toàn thân đầy máu, ánh mắt kiên định vô cùng.
“Ngụy Vô Kị, ngươi yêu mến người phụ nữ của Thái Tử, thật là gan lớn.”
Hắn ta liếc nhìn ta.
Ta nói: “Đáng lẽ ngươi có tương lai xán lạn, giờ vì một nữ tử mà tự hủy hoại, ngươi không hối hận chứ?”
Giọng hắn ta khàn khàn: “Ngươi hiểu gì chứ? Loại nữ tử độc ác thích tranh giành như ngươi, không thể so sánh với nàng ấy.”
“Cũng như nhau thôi, Nguỵ thống lĩnh cũng chẳng cao thượng hơn ta, ngươi yêu người của Thái Tử, như chuột cống trong cống rãnh.”
Ta không muốn lãng phí thời gian, chỉ nói: “Bản cung hôm nay tha cho ngươi một mạng. Nhớ rằng bản cung rộng lượng không chấp với hai con chuột hôi thối các ngươi, chứ không phải là sợ các ngươi.”
Ra khỏi đại lao, Tiểu Hồng không hiểu.
Nhìn xe ngựa của Lý Lễ Châu từ xa, ta nhẹ nhàng nói: “Lý Lễ Châu sẽ mãi nhớ rằng hắn nợ ta.”
“Hơn nữa, sau này nếu hắn và Tôn Diệu Vân ra khỏi cung, Ngụy Vô Kị sẽ không còn sợ hắn là Thái Tử nữa.”
Tiểu Hồng nhanh trí: “Nương nương đúng là suy nghĩ trước kĩ đáo.”
Lý Lễ Châu đứng cạnh xe ngựa, Tôn Diệu Vân cũng có chút e ngại.
Ta chào trước rồi yếu ớt nói: “Thần thiếp đã tâu với Phụ hoàng, xin Phụ hoàng tha mạng cho thống lĩnh.”
Lúc Lý Lễ Châu còn định nói gì đó, ta đã lướt qua hắn và lên xe ngựa của mình.
Hắn bất chợt buông tay.
Lý Lễ Chau chạy đến bên ta, nắm lấy tay ta: “Ta chưa từng nghĩ rằng mạng của nàng không quý giá, A Diễm, ta nhớ ơn nàng, Diệu Vân cũng sẽ cảm kích nàng.”
Ta và hắn nhìn thẳng vào mắt nhau.
Trong ánh mắt ta chỉ có hắn, một khuôn mặt nghiêm túc: “A Diễm làm mọi việc chẳng qua là để Thái Tử an lòng, không phải để ban ơn cho người khác.”
Ta kéo rèm xe ngựa xuống.
Chỉ còn lại Thái Tử đứng ngây người.
Tiểu Hồng vén rèm cửa sổ xe ngựa: “Điện hạ đứng yên tại chỗ, không động đậy.”
13
“Đi gửi thư về nhà, bảo nương mang thuốc tốt vào cung.”
Quả nhiên, Lý Lễ Châu cảm thấy mình có lỗi với ta.
Hắn liên tục ở lại cung của ta mấy ngày.
Ta cố gắng chịu đựng sự buồn nôn, khắp nơi phục tùng hắn.
Dù Tôn Diệu Vân hàng ngày chơi những bản nhạc buồn trong cung điện nhỏ, hắn cũng không bị lay động.
Chỉ là đôi khi hắn đứng ngoài cửa sổ, ngây người.
Ta nhạt nhẽo nói: “Điện hạ là Thái Tử, không thể để người mình yêu làm chính thê, chắc hẳn rất đau khổ.”
“Đi thăm nàng ta đi.”
Cuối cùng, hắn không kìm nén được nỗi nhớ. Hoàng thượng và hoàng hậu đều gây áp lực lên hắn, ngay cả bản thân hắn cũng tự áp lực. Trong lòng hắn, cảm giác áy náy với Tôn Diệu Vân càng ngày càng lớn.
Một thời gian sau, thái y chẩn đoán ta có thai.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Tôn Diệu Vân trở nên ngày càng ít nói, tin ta có thai như một con dao đâm vào trái tim nàng ta, khiến nàng ta đau đớn tột cùng.
Khi nàng ta đến thỉnh an ta, sắc mặt ngày càng tái nhợt.
Ngày đó ta cho mọi người lui ra.
Nhìn nàng ta ,ta nói: “Tôn Diệu Vân, ngươi có muốn sống cuộc sống của riêng ngươi và Lý Lễ Châu không?”
Nàng ta nghi hoặc: “Thần thiếp không hiểu ý của Thái Tử Phi.”
“Đúng, ngươi vốn dĩ là tiểu thư danh giá, nếu không vì gia đình phạm trọng tội, cũng có thể Đông Cung sẽ thay đổi. Nhưng sau này Đông Cung sẽ có nhiều thê thiếp hơn, dù sau này thái tử lên ngôi, dưới nhiều áp lực, cuộc sống cũng sẽ không thể tùy ý. Ngươi có vui khi chia sẻ người mình yêu với người khác không?”
Mắt nàng ta bỗng đỏ hoe: “Thần thiếp nguyện sống cuộc đời với thái tử, nhưng ngài ấy là Thái Tử, thiếp có thể làm gì đây?”
( truyện đăng tại page Bơ không cần đường , đứa nào reup là chó)
Ta nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta: “Tôn Diệu Vân, ngươi rất thông minh, biết lợi dụng lòng áy náy của nam nhân. Nếu không, ngươi đã không sống yên ổn ở Đông Cung đến hôm nay. Trước đây, ngươi cũng là một tài nữ nổi tiếng ở kinh thành, thông thạo cầm kỳ thư họa, thậm chí còn am hiểu binh thư. Ta nghĩ ngươi phải hiểu rõ không thể có cả cá lẫn gấu.”
Tôn Diệu Vân: “Ý của Thái Tử Phi là muốn ta và điện hạ rời khỏi cung sao?”
Ta không trả lời, nhưng nàng ta ánh mắt sáng lên: “Tại sao?”
“Bởi vì ta và ngươi vốn không phải là kẻ thù. Chúng ta đều không thể tự định đoạt số phận của bản thân ở đây, nhưng phải lựa chọn giữa nhẹ và nặng.”
14
Từ ngày đó, Tôn Diệu Vân đổ bệnh nặng.
Nàng ta ngày càng gầy gò, ánh mắt nhìn ta đầy nghi hoặc và khó hiểu.
Càng thấy Lý Lễ Châu quan tâm đến nàng ta, ta càng cảm thấy thoải mái.
Lý Lễ Châu thỉnh thoảng đến Triêu Dương Điện, nhìn bụng ta ngày càng lớn, nét cau mày của hắn càng sâu.
Hắn thường nhíu mày nhìn ra xa.
“A Diễm, sống trong cung này thật là chán nản.”
Hắn nói câu này ngày càng nhiều.
Ta bẩm báo với cô mẫu, nhờ người sắp xếp tuyển chọn phi tần cho Đông Cung, không thể chỉ có hai phi tần.
Hiện nay, hoàng thượng chỉ có một hoàng tử là Lý Lễ Châu, dòng dõi hoàng gia đang suy yếu, vốn đã rất lo lắng, thấy ta mang thai vẫn biết suy nghĩ toàn cục, lại không ngừng ban thưởng cho ta.
Trong cung ngoài cung đều khen ngợi con gái Dương gia là có mệnh thiên tử, biết suy nghĩ thấu đáo.
Chỉ có ta biết, chút tình cảm và yêu thương ít ỏi ta dành cho hắn đã tan biến từ đêm thành hôn, không quan tâm nên không ghen tuông.
Tôn Diệu Vân biết Đông Cung sắp tuyển chọn phi tần, sức khỏe nàng ta càng tồi tệ hơn.
Nhưng nàng ta vẫn gắng gượng đến gặp ta.
“Dương Diễm, người thật sự không muốn tranh giành Lý Lễ Châu với thần thiếp chút nào sao?”
Ta xoa bụng lắc đầu: “Những gì ta muốn đã có rồi.”
Nàng ta giọng điệu có chút khinh bỉ: “Người chỉ muốn một đứa con thôi sao?”
Ta không nói gì.
Nàng ta tự giễu cợt cười: “Ta thừa nhận ta sắp phát điên rồi. Nếu trong Đông Cung này chỉ có người và ta, còn đỡ. Nếu có thêm thê thiếp khác, nếu họ cũng mang thai con của thái tử, ta chắc sẽ phát điên. Thái tử đã nói sẽ chỉ có một người ta, ngài ấy đã nói vậy!”
Ta liếc nhìn nàng ta: “Gần đây, điện hạ thường nói với ta rằng cung này thật là chán nản. Diệu Vân, trong cung này, không ai có thể làm tròn mong muốn của ngươi, chỉ có bản thân ngươi mới làm được điều đó.”
Trước khi rời đi, nàng ta như hạ quyết tâm: “Dương Diễm, ta từng nghĩ rằng khi người trở thành Thái Tử Phi, người sẽ ra tay với ta, nhưng không ngờ, người chẳng làm gì cả.”
“Ta đã nói rồi, chúng ta không nên là kẻ thù, chúng ta đều là những người không thể tự định đoạt số phận của mình. Sinh ra trong gia đình danh giá, hoặc làm Thái Tử, đều có những điều không thể tránh khỏi.”
Sau khi nàng ta rời đi.
Lý Lễ Châu liên tục ở bên nàng ta vài ngày.
Còn ba tháng nữa là ta sinh.
Cô mẫu đã đặc biệt hoãn ngày tuyển chọn phi tần của Đông Cung thêm ba tháng.
Đủ rồi, đủ để ta an tâm làm Thái Tử Phi, nhìn hắn ngày một chán nản với cuộc sống trong cung.
Để tay ta không nhuốm một giọt máu, nhìn họ bước vào kết cục hoàn hảo mà ta đã sắp đặt