Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA SINH RA ĐỂ LÀM HOÀNG HẬU Chương 5: TA SINH RA ĐỂ LÀM HOÀNG HẬU

Chương 5: TA SINH RA ĐỂ LÀM HOÀNG HẬU

6:34 chiều – 17/07/2024

15

Tôn Diệu Vân nói với ta rằng Lý Lễ Châu đã có ý định đưa nàng ta ra khỏi cung, nhưng ý định của hắn vẫn chưa đủ kiên định.

Ta bảo cha để các môn sinh của ông dâng sớ lên triều đình, tố cáo gia đình Tôn Diệu Vân có tội, yêu cầu phế truất vị trí Lương Đệ của nàng ta. Nếu không, ba tháng sau các tiểu thư nhà danh giá khác vào Đông Cung, chẳng lẽ lại phải ngang hàng với con gái của tội thần?

Một thời gian ngắn sau, trong cung bắt đầu dậy sóng ngầm.

Tôn Diệu Vân yếu ớt, ta cho nàng ta một số bài thuốc khiến cơ thể ra mồ hôi và thêm suy nhược.

Ngày ngày uống thuốc, cơ thể nàng ta càng tệ hơn.

Cuối cùng, Lý Lễ Châu quyết định đưa Tôn Diệu Vân rời xa hoàng thành.

Họ lên kế hoạch vào ngày ta sinh, khi mọi người bận rộn, sẽ giả chết trong một vụ hỏa hoạn.

Lý Lễ Châu không biết rằng mọi thứ đều nằm trong tính toán của ta và Tôn Diệu Vân.

Cơ thể ta ngày càng nặng nề, hắn luôn nhìn bụng ta với vẻ áy náy: “A Diễm, sau này nàng nhất định sẽ là mẫu phi tốt, con của chúng ta chắc chắn sẽ là đứa trẻ tuyệt vời.”

“Thái y nói, mạch của nàng cho thấy trong bụng là một bé trai.”

( truyện đăng tại page Bơ không cần đường , đứa nào reup là chó) 

Ta xoa bụng: “Thần thiếp chỉ cần có đứa con này, không mong muốn gì khác.”

Trong mắt hắn ẩn chứa sự hối hận, trong ba tháng đó, hắn viết rất nhiều thư tay.

Giống như gửi gắm tình cảm của một người cha cho đứa con chưa chào đời.

Ta luôn lạnh lùng nhìn mọi cử chỉ của hắn.

Ngày trước khi đứa trẻ ra đời, hắn tổ chức sinh thần cho ta.

Tại Triêu Dương Điện, hắn dò hỏi ta: “A Diễm, nếu một ngày ta không còn, nàng có buồn không?”

Ta chỉ nói: “Thần thiếp sẽ nuôi dưỡng con khôn lớn, không buồn.”

Đêm đó, hắn nhẹ nhàng ôm ta từ phía sau: “Dương Diễm, cuối cùng là ta có lỗi với nàng.”

Ta giả vờ ngủ say, trong lòng vui sướng.

Cuối cùng, ta cũng có thể đẩy họ ra khỏi cuộc đời mình.

Ngày hôm sau, ta cảm thấy nước ối vỡ, bà đỡ và cung nữ ra vào tấp nập, Cao ma ma và Tiểu Hồng luôn động viên ta.

Nương ta và vài vị muội muội trong phủ cũng đứng bên ngoài điện.

Chỉ có điều, tại Phương Hoa Điện, một ngọn lửa lớn bùng lên, từ cửa sổ Triêu Dương Điện nhìn ra có thể thấy lửa cháy rất dữ dội.

Ta là Dương Diễm, tên gọi của ta không dịu dàng như những tiểu thư nhà khác. Khi ta sinh ra, cha ta đã tìm thầy bói để đoán số mệnh, thầy bói nói ta thiếu lửa trong mệnh, vì vậy ta được đặt tên là Dương Diễm, tên thường gọi là Tứ Hỏa.

Ngọn lửa ở Phương Hoa Điện cháy lên giống như tính lửa trong tên ta.

Sau khi ngọn lửa này bị dập tắt, cuộc đời ta lại bắt đầu một cuộc sống mới.

Cuộc đời ta từ nay sẽ không còn thiếu ngọn lửa nào nữa.

Nghĩ đến đây, ta hét lên và dùng hết sức mình. Tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh vang lên khắp Triêu Dương Điện.

16

Khi ta tỉnh lại.

Hoàng thượng đã tìm thấy một bức thư trong thư phòng của Thái tử.

Họ đã che giấu mọi người, âm mưu giả chết trong vụ hỏa hoạn để rời khỏi cung.

Hoàng thượng định tận dụng cơ hội này, nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ khóc lớn trong vòng tay ta, ông đã đốt bức thư đó trong lửa nến.

“Người đâu, truyền chỉ ý của Trẫm, Thái tử Lý Lễ Châu và Lương Đệ Tôn Diệu Vân chết trong vụ hỏa hoạn tại Phương Hoa Điện, cả kinh thành để tang.”

Cung điện được trang trí bằng lụa trắng, con trai ta được phong làm Hoàng thái tôn.

Từ đó, ta không cần phải tranh sủng với bất kỳ ai, tay ta không dính một giọt máu.

Họ đã đưa ta và con ta lên vị trí cao nhất của triều đại này một cách vinh quang.

Khi đưa linh cữu của Thái tử ra khỏi thành, ta theo sau linh cữu, trước mặt vạn dân đóng vai thê tử đau buồn vì mất phi quân.

Có lẽ Lý Lễ Châu và Tôn Diệu Vân đang đứng trong đám đông nhìn ta.

Ta hoàn toàn nhường hắn cho nàng ta, còn ta thì đạt được quyền lực và giàu sang vô thượng mà ta hằng mong muốn.

Khi con ta lên sáu tuổi, hoàng thượng băng hà.

Con ta lên ngôi, cô mẫu ta trở thành Thái hoàng thái hậu, còn ta trở thành Thái hậu của Đại Chu.

Ta thái hậu, hỗ trợ con trai nắm vững triều đình.

Năm đó ta chỉ mới hai mươi hai tuổi.

Dương gia như mặt trời ban trưa, không cần phải hy sinh hôn sự của con gái Dương gia để kết thân nữa.

Khi con trai ta mười ba tuổi, vị thiếu niên hoàng đế ấy vô cùng anh dũng, ta còn tự hào về nó.

Cao ma ma bất ngờ truyền lời: “Thái hậu, Lý Lễ Châu muốn gặp người ở ngoài kinh thành.”

Ta nghịch móng tay của mình: “Người đã chết nhiều năm, còn gặp làm gì?”

Cao ma ma: “Hắn nói nếu Thái hậu không gặp, hắn sẽ tìm cách gặp chúng ta.”

 

17

Ta lợi dụng màn đêm, ngồi xe ngựa đến một biệt viện ở ngoại ô kinh thành.

Gặp lại Lý Lễ Châu sau nhiều năm, hắn trông tiều tụy và gầy gò.

Không có Tôn Diệu Vân bên cạnh hắn.

Khi thấy ta, hắn muốn ôm ta vào lòng.

Ta liền lùi lại: “Tìm ta có việc gì?”

Hắn có chút bối rối: “Xin lỗi, năm đó ta giả chết, muốn cùng Diệu Vân sống cuộc sống tự do ngoài cung.”

Ta gật đầu: “Ta biết, tiên đế từng tìm thấy thư tay của ngươi trong thư phòng.”

“Ta còn biết, sau khi rời kinh thành, các người đã đến Hàng Châu, Phúc Kiến, và Vân Nam.”

Hắn sững sờ tại chỗ.

“Sao nàng biết được?”

Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Bởi vì chính ta đã khiến Tôn Diệu Vân để cho ngươi sinh lòng thương xót, khiến ngươi bất chấp mọi thứ để đưa nàng ta rời khỏi hoàng cung.”

“Vì sao?” Hắn hỏi.

“Vì sao ư? Lý Lễ Châu, ngươi nên biết trách nhiệm của mình khi làm Thái tử, nhưng ngươi đã chọn bỏ trách nhiệm đó, chọn một người mình yêu. Còn Dương gia của ta chẳng có lỗi gì, từ đầu lại bị ngươi xem thường. Ta chỉ đơn giản là đẩy ngươi hoàn toàn cho người khác, coi như là thành toàn cho ngươi và cũng là cho chính ta.”

Lý Lễ Châu cười khổ: “Dương Diễm, ta biết ta có lỗi với nàng, hà tất phải nói những lời đau lòng này?”

“Đây không phải là lời đau lòng, mà là sự thật, Lý Lễ Châu.”

Hắn nắm lấy tay ta: “Con của chúng ta đã lên ngôi, ta đã chán ngán cuộc sống ngoài cung, chúng ta ba người đoàn tụ có được không?”

“Ngụy Vô Kỵ và Tôn Diệu Vân đã bên nhau trọn đời rồi sao?”

Hắn sững lại: “Nàng…”

Ta nói: “Ngụy Vô Kỵ dù sao cũng là người từ nhỏ luyện võ, hắn ta và Tôn Diệu Vân lớn lên bên nhau, tình cảm sâu nặng, vốn dĩ khó lòng cắt đứt. Còn ngươi làm Thái tử, từ nhỏ sống trong nhung lụa, chẳng bao giờ phải đụng tay vào việc gì, dù có tình yêu lớn lao đến đâu, ra khỏi cung, mọi việc phải tự mình làm, cũng chẳng thể bằng sự ổn định mà Ngụy Vô Kị mang lại cho nàng ta.”

Giọng Lý Lễ Châu nghẹn ngào: “Tại sao, nàng tính toán đến mức này, rốt cuộc là vì sao?”

“Mọi tính toán của ta đều dựa trên lòng chân thành của ngươi, là ngươi tự nguyện bước vào.”

Cao ma ma mang đến một ly rượu độc.

“Lý Lễ Châu, nếu ngươi ngoan ngoãn không quay lại kinh thành, ta cũng không muốn giết ngươi. Giờ đây, con ta đã nắm vững triều đình, ta không thể và sẽ không để nó mạo hiểm. Quan tài của ngươi đang ở Đông Lăng, nếu hôm nay ngươi chết, ta sẽ cho ngươi an nghỉ ở nơi đáng lẽ ngươi nên ở.”