Không ngờ, ngay sau đó, có người đột nhiên tiến lên giằng xé làm rớt khăn hỉ của ta xuống đất, cất giọng chế giễu:
“Chỉ là hạng gái lầu xanh vạn người chà đạp, giả vờ gái nhà lành thanh cao làm gì chứ?”
Khăn hỉ vừa rơi xuống, ta thấy mẹ Trần ngồi thẳng lưng dậy, trên mặt hiện đầy vẻ nghi hoặc.
“Con trai, chuyện này là sao?”
Cả sân đều nhìn chằm chằm vào ta và Trần An, trông chờ xem kịch hay.
Ta sững sờ, quay sang nhìn Trần An, chẳng lẽ chàng chưa kể cho bà ấy nghe về chuyện của ta hay sao?
Trần An dường như cũng sững sờ, chưa kịp mở miệng, một phụ nhân đứng xem đã chen mồm lên.
“Ta nói này Trần thẩm, bà và lão Trần dù nóng lòng có cháu bồng cháu bế đến đâu, cũng không thể chọn con dâu từ hạng người này, nhẹ thì mang tiếng xấu, nặng thì làm ô uế cửa nhà họTrần.”
“Đúng đúng, người từ chốn ong bướm lả lơi đó thì có gì tốt? Chỉ là có bề ngoài đẹp đẽ mà thôi, bên trong chẳng phải đều bị bọn nam nhân đàng điếm kia chà đạp chán chê rồi kia …”
Vài người phụ nhân không kiêng dè cười cợt, người đàn ông vừa kéo khăn rớt khăn hỉ của ta đang dùng đôi mắt bỉ ổi soi mói nhìn thẳng vào ta.
Gia đình gặp tai họa biến cố, ta phải lưu lạc đến chốn người người đều khinh bỉ chán ghét đó, tất cả là lỗi của ta hay sao?
Lúc ta xấu hổ không biết chui đi đâu, quẫn bách đến mức sắp rơi lệ, định quay lưng đi thì một bóng hình to lớn lao ra.
Ngay sau đó, Trần An và người kia đánh nhau, nắm đấm như quả tạ giáng lên người tên kia, nghe bình bịch như đấm vào bao cát.
“Ôi trời, Trần thẩm, bà còn không mau ra ngăn con bà lại…” vài người phụ nhân hoảng sợ kêu lên.
Mẹ Trần lại từ vẻ mặt nghi hoặc không rõ chuyện gì đang xảy ra chuyển sang vẻ mặt đầy tán thưởng.
“Con trai, con đánh hay lắm, một người nam nhân đầu đội trời chân đạp đất mà lại không bảo vệ được vợ mình, còn đáng là đàn ông không?”
“Lúc nãy ta còn đang muốn hỏi tại sao lễ cưới lớn như thế này mà lại mời toàn những người mồm miệng bẩn thỉu, mở mồm ra là thối chết người ta rồi, thật sự làm ô uế cửa nhà họ Trần ta mà!”
Hóa ra lúc nãy bà có vẻ mặt như vậy…
Là có ý này sao?
Ta run rẩy trong lòng.
Hai người đang đánh nhau túi bụi thì bị kéo ra, Trần An đứng dậy, chóp lông mày bị thương nhíu lại một cái, nhưng cũng không che nổi nét vui mừng trong ánh mắt của chàng.
“Mẹ nói đúng, là con sai nên mới mời bọn họ đến.”
Cả mảnh sân đầy người đều im lặng, thấy không có gì thú vị nữa, lại còn có người bị đánh, bèn tản đi hết.
Ta vẫn đứng tại chỗ ngơ ngác, không kịp phản ứng mọi chuyện đang diễn ra.
Đến khi mẹ chồng bước đến, đưa vòng tay trên tay bà cho ta.
“A Yểu, con đã gả vào nhà họ Trần ta, mọi chuyện quá khứ đều tiêu tan hết, từ hôm nay, con là con dâu nhà họ Trần này.”
Nhìn vẻ mặt hiền lành của mẹ chồng, ta cũng không biết nói gì cho phải.
### 4.
Ngày thứ hai sau khi thành thân, ta thế mà lại ngủ đến trưa mới dậy.
Chỉ vì hôm trước vất vả cho lễ đón dâu quá, đêm lại lo lắng suy nghĩ nhiều đến mức trằn trọc khó mà ngủ được.
Khi bước ra ngoài, mẹ Trần đang ngồi ở bậu cửa vá giày.
Ta có chút ngại ngùng: “Mẹ buổi sáng… con dậy muộn, xin mẹ…”
Chưa kịp nói hết câu, bà đã kéo ta lên.
Cất giọng cười to: “Nhà nông chúng ta không có quy tắc như nhà quan lớn, con muốn ngủ đến khi nào thì ngủ.”
“Có đói không? Trong nồi có đồ ăn sáng để lại cho con, mau ăn đi.”
Bà nhanh nhẹn hối thúc, ta còn chưa kịp phản ứng, thức ăn đã bày lên bàn.
Nhà họ Trần ăn sáng đơn giản, chỉ có vài chiếc bánh bao trắng, thêm hai đĩa cháo và dưa muối, nhưng nhìn rất ngon miệng.
Thấy ta nhìn chằm chằm vào cái bánh bao, bà lại nói: “Nếu con ăn không quen, chờ một lát nữa, An An và cha con chắc cũng sắp về rồi, đậu phụ nhà mình tự làm cũng ngon lắm.”
“Những cái này rất ngon.” Ta cầm bánh bao cắn một miếng lớn, bà mới yên tâm ngồi xuống, lại bắt đầu bận rộn.
Những sợi chỉ màu sắc tung bay trong tay bà, ta ăn chậm rãi lại cảm thấy lòng bình yên.
Khi bụng đã no, thức ăn trên bàn cũng đã hết.
Bà cười tươi rói: “A Yểu ăn được là tốt.”
“Nói thật, con trai ta cưới được con, là phúc lớn tám đời của nó, nếu là trước đây, thằng ngốc này làm sao xứng với con?”
Trước đây? Ta không khỏi cảm thấy chua xót, cũng không dám nghĩ về trước đây.
Cuộc sống tiểu thư nhà quan ngày xưa đã trở nên quá xa vời, tuy hoa lệ phú quý, nhưng bây giờ, với ta nó còn không bằng chiếc bánh bao trước mặt.
Ta cười nhẹ: ” Mẹ, Trần An… rất tốt.”
Chàng ấy thực sự rất tốt, hôm qua trước mặt mọi người dám bảo vệ ta , ta rất biết ơn.
Nhưng sự biết ơn đó có thể thay thế tình yêu để hai người nương tựa vào nhau mà sống cả đời hay không?
Ta không biết.
Nhưng ít nhất, chàng có thể cho ta ăn no mặc ấm.
Lưu Yểu, đã không còn là A Yểu của Lưu gia ngày xưa nữa.
Ta phải sống thật tốt, sống vì chính bản thân ta.
### 5.
Trước bữa trưa, Trần An và cha gánh đồ về.
Hôm nay không phải ngày họp chợ, đường không đông, nên đậu hoa thì bán hết, nhưng đậu phụ thì còn khá nhiều.
Mẹ chồng nhìn mà chậc lưỡi tiếc nuối, mang đi cho gà ăn.
Trên bàn ăn, bốn người đối diện nhau.
Món ăn rất đơn giản, chỉ có hai đĩa rau, thêm một đĩa trứng xào và canh thịt.
Trần An ăn liền ba bát cơm, đang định lấy bát thứ tư thì ta mở lời.
“Đậu phụ này… ngày nào cũng không bán hết sao?”
Ba người đều ngẩng lên nhìn ta, như không ngờ ta sẽ hỏi như vậy, có chút ngơ ngác.
Một lúc sau Trần An mới trả lời: “Không hẳn, bình thường bán gần hết, nửa tháng nay mới không bán được.”
Cha Trần hừ lạnh: “Cũng do phía tây thành mới mở tiệm đậu phụ, cướp mất khách của nhà mình.”
Hóa ra là vậy.
Ta cúi đầu, lặng lẽ gắp rau ăn cơm.
Nghe thấy mẹ Trần nói: “Tiệm nhà họ Lý bán rẻ, khách hàng đương nhiên đến mua, làm gì có chuyện cướp khách.”
“Sao lại không phải? Nhà họ Trần ta bán đậu phụ hơn mười năm nay, hàng ngày đều dùng đậu nành tươi ngon nhất, nguyên liệu tuy có hơi đắt, nhưng làm ra đậu phụ thơm mịn. Còn nhà họ Lý? Đậu phụ không thơm, còn hơi có mùi.”
“Chỉ là những người kia không biết phân biệt, lưỡi cũng cùn, nếu không sao đến lượt họ cướp khách của nhà mình!”
Cha Trần tức giận, ăn chưa được mấy miếng đã cầm điếu thuốc lào bước ra ngoài.
Mẹ Trầm lườm ông một cái, rồi quay sang gắp thức ăn cho ta: “Đừng để ý ông ấy, chúng ta ăn cơm.”
Trần An cúi đầu cười, như đã quen với việc cha mẹ cãi nhau như thế này rồi.
Ta nhìn đậu phụ trong máng cho gà ăn, nghĩ ngợi đôi chút.