Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại DAO DAO Chương 3 DAO DAO

Chương 3 DAO DAO

9:31 sáng – 13/07/2024

Ta bị che mặt bằng khăn mỏng, sắp xếp ở góc khuất nhất, dù vậy vẫn có không ít người nhìn ta bằng ánh mắt khác lạ.

Ba năm trước, chuyện ta yêu thầm bào huynh đã lan truyền khắp Tuyền Thành do sự sắp đặt của những người có ý đồ xấu.

Không lâu sau.

Tống Khinh Khinh đến.

Như Vân kéo áo ta: “Tiểu thư, bây giờ Tống tiểu thư là hôn thê của đại công tử, người đã về rồi, có muốn qua chào hỏi không?”

So với trước đây, Tống Khinh Khinh dường như càng kiêu ngạo hơn.

Cô ta mặc áo lụa, trên đầu đeo trang sức thời thượng nhất Tuyền Thành.

Cô ta đích thân mang quà đến cho phụ thân ta, ngồi ở vị trí khách quý, khi ánh mắt quét qua ta, rõ ràng là sự khinh bỉ.

Ta nghĩ, cô ta chắc không muốn gặp ta.

Nên ta đứng dậy nói với Như Vân rằng ta thấy mệt, nhờ cô ấy đỡ về phòng nghỉ ngơi.

Kết quả vừa ra khỏi đại sảnh, liền bị một nam nhân say rượu chặn đường.

“Tĩnh Thiền, là cô thật sao? Sao cô lại ở đây?”

Hắn là một trong những khách ta từng phục vụ ở chùa Bạch Yên.

“Ngươi nhận nhầm người rồi.” Ta bước qua hắn muốn rời đi.

Nhưng hắn túm lấy ta: “Cô chính là Tĩnh Thiền, ta không nhận nhầm đâu. Ta đến chùa Bạch Yên tìm cô nhiều lần, sư phụ của cô nói cô hoàn tục rồi, ta còn không tin. Cô biết không, ta nhớ cô chết đi được…”

Nói rồi, hắn định ôm ta.

Như Vân đẩy hắn ra: “Thô lỗ, đây là nhị tiểu thư của phủ Sở. Tiểu thư đến chùa Bạch Yên là để tu hành, ngươi nói linh tinh gì vậy?”

“Nhị tiểu thư cái gì chứ? Cô ta chẳng phải là ni cô ở chùa Bạch Yên sao? Ai mà không biết chùa Bạch Yên, chỉ cần có tiền là muốn ngủ với ni cô nào cũng được. Nhị tiểu thư của nhà cô còn ngon hơn mấy ni cô khác nhiều…”

Hắn vẫn đang nói những lời thô tục, thì Tống Khinh Khinh đã dẫn theo một nhóm phụ nữ đi đến.

Ta hít một hơi sâu, giơ tay thả con rắn nhỏ giấu trong tay áo ra.

“Á…”

Hắn ngay lập tức đau đớn, hét lên một tiếng và buông tay ta ra, nhìn xung quanh.

“Cái gì đã cắn ta vậy?”

Sợ hắn tiếp tục nói lung tung trước mặt mọi người, ta nhân lúc hắn không đề phòng, đẩy một cái khiến hắn ngã xuống hồ nước bên cạnh.

(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)

Tống Khinh Khinh đã dẫn người đến, khi nhìn thấy ta, mặt cô ta lập tức đỏ lên: “Sở cô nương, trên vai cô là cái gì vậy? Một cô gái khuê phòng sao lại có những vết đỏ trên người?”

Ta nhìn theo ánh mắt của cô ta.

Lúc đó mới nhận ra rằng áo trên vai mình không biết từ khi nào đã bị kéo ra một chút, để lộ những dấu vết hôn đầy trên da.

Ta chỉnh lại áo của mình, từ tốn nói: “Cô là một cô gái khuê phòng, sao biết được những vết này trên vai ta là gì?”

Cô ta bị ta làm cho cứng họng, quay sang nhìn bà vú bên cạnh.

Nhũ mẫu lập tức hiểu ý: “Những dấu vết trên vai rõ ràng không sạch sẽ, không biết là do nam nhân phóng đãng nào để lại. Sở cô nương danh tiếng vang xa, giữa ban ngày ban mặt lại kéo kéo đẩy đẩy với một nam nhân say rượu ở đây, thật là…”

“Bà mới không sạch sẽ!” Ta tát bà ta một cái, cắt ngang lời nói của bà ta: “Đây là nhà họ Sở, khi nào đến lượt một người ngoài như bà nói năng lung tung?”

“Sở Tư Dao, cô dám thô lỗ với người của ta sao?” Tống Khinh Khinh tức giận, giơ tay định trả đũa.

Ta nắm lấy cổ tay cô ta, cười nhẹ: “Không phải cô muốn biết những vết trên vai ta từ đâu mà có sao? Lại gần đây, ta chỉ nói cho mình cô nghe thôi.”

Cô ta hơi nghi ngờ nhìn ta, không tin tưởng.

“Không muốn biết thì thôi.” Ta quay người định đi.

Cô ta vội vàng ngăn lại: “Cô… cô nói đi.” Sau đó, thực sự cúi đầu tới gần.

Ta ghé sát tai cô ấy.

Hít một hơi thật sâu.

Dồn hết sức lực hét lên một tiếng.

“A!!!”

Âm thanh chói tai, mọi người xung quanh đều giật mình.

Tống Khinh Khinh sợ đến mức ngã quỵ, cả người đổ sang bên cạnh, va chạm với nam nhân say rượu vừa leo lên bờ, cả hai cùng rơi xuống nước.

“Cứu với, cứu với, Tống tiểu thư rơi xuống nước rồi…”

Đám nha hoàn và nhũ mẫu loạn hết cả lên.

Ta thản nhiên phủi bụi trên váy, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi tiền sảnh.

6

Sự việc Tống Khinh Khinh rơi xuống nước gây chấn động lớn.

Đang giữa mùa hè, cô ta lại mặc đồ mỏng manh, rơi xuống nước khiến quần áo ướt đẫm, dính chặt vào người, chẳng khác gì không mặc.

Nam nhân say rượu cùng rơi xuống nước với cô ta, nhìn thấy cảnh đó liền nổi lòng ham muốn, mượn hơi men trêu chọc cô ta trong nước một hồi, cho đến khi cả hai được cứu lên bờ.

Tống Khinh Khinh mất danh tiếng, ở nhà đòi sống đòi chết, nói rằng bị ta đẩy xuống nước.

Phụ thân Tống dẫn người đến nhà đòi công lý.

Phụ thân ta phải bồi thường một khoản tiền lớn, và cam đoan nhiều lần rằng sẽ không ảnh hưởng đến hôn sự giữa hai nhà Tống và Sở, sự việc này mới được giải quyết.

Còn ta, bị phạt quỳ ở từ đường.

Ta vừa quỳ xuống không lâu, Chi Chỉ đã từ ngoài cửa sổ nhảy vào.

“Tỷ tỷ ơi, cuối cùng muội cũng tìm thấy tỷ.”

Người muội ấy bám đầy bụi, như vừa đi một quãng đường rất xa.

7

Chi Chỉ là ni cô ta đã cứu ở chùa Bạch Yên.

Năm thứ hai ta sống ở chùa Bạch Yên, dưới tác động của thuốc và sự huấn luyện đặc biệt của các sư thái, ta đã trở thành người nổi tiếng nhất trong chùa. Vô số nam nhân bỏ ra cả gia tài chỉ để gặp ta một lần.

Tự nhiên, lời nói của ta ở chỗ của trưởng sư thái có trọng lượng nhất định.

Chi Chỉ vừa mới vào chùa.

Muội ấy bị nhốt trong nhà kho, mỗi ngày đều bị cho uống một bát thuốc đông y.

Lần đầu tiên muội ấy trốn thoát, ta đã tình cờ bắt gặp.

(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)

Muội ấy đã đánh cắp con rắn nhỏ nuôi bên cạnh sư thái, cắn ngất nhũ mẫu canh giữ, chuẩn bị rời khỏi chùa thì gặp ta.

Ta biết muội ấy biết võ công, nhưng không ngờ muội ấy có thể đánh cắp con rắn từ tay sư thái trong thời gian ngắn như vậy, nên ta nhìn muội ấy với cái nhìn khác.

Ta tốt bụng nhắc nhở: “Dù cô có trốn khỏi cánh cửa này, từ đỉnh núi xuống chân núi còn vô số cánh cửa khác. Trừ khi trưởng sư thái đồng ý thả cô đi, nếu không, cô không thể thoát khỏi ngọn núi này. Nếu cô thực sự muốn rời khỏi đây, có lẽ ta có thể giúp cô.”

Muội ấy không tin.

Còn dùng một cây gậy đánh ngất ta, trói ta vào nhà kho nơi muội ấy bị giam trước đó.

Sau đó, muội ấy một mình xuống núi.

Khi muội ấy bị bắt trở lại, ta ở trong nhà kho vẫn chưa tỉnh lại.

Ngày đó, muội ấy đã bị một số nam nhân cưỡng bức.

Buổi tối, muội ấy khóc lóc tìm đến ta, cầu xin ta cứu muội ấy.

Ta sờ vào vết thương trên đầu bị muội ấy đánh: “Dùng gì để đổi?”

“Ta có thể dạy cô cách thuần hóa rắn, chỉ có con rắn do mình huấn luyện mới có thể giải độc trong cơ thể cô.”

Chi Chỉ nói với ta, muội ấy cũng từng là ái nữ của một gia đình giàu có, phụ thân muội ấy  làm giàu nhờ buôn bán  rượu rắn. Nhưng không may, mẫu thân ấy mất sớm, kế mẫu không coi muội ấy là người, còn lén bán muội ấy đến nơi bẩn thỉu này.

Núi Thanh Loan, còn được gọi là núi Rắn, những sư thái sống ở đây, ai cũng có một con rắn nhỏ.