Lần đầu tiên chạy trốn, vừa ra khỏi cổng chùa đã bị bắt lại.
Họ treo ta lên trong sân và đánh đập suốt đêm.
Sau đó, họ lại cho ta uống thứ thuốc đen thui đó.
Lần thứ hai chạy trốn, ta gặp được Bân Nhi.
Cô ấy bị người phụ thân cờ bạc bán vào đây, chúng ta gặp nhau trên đường chạy trốn, rồi cả hai cùng bị bắt lại và bị treo lên đánh trong sân.
Sư thái mang đến một chiếc giỏ tre, bên trong có một con rắn nhỏ màu đen.
Bà ta lệnh cho người buộc chặt tay áo và ống quần của Bân Nhi, rồi thả con rắn vào cổ áo của cô ấy.
Bân Nhi sợ hãi đến ngất xỉu, nhưng nhanh chóng tỉnh lại vì đau đớn.
Ta không biết con rắn đã làm gì trên người Bân Nhi, chỉ nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của cô ấy trong sân, kèm theo đó có dòng máu chảy theo ống quần xuống đất thành dòng.
Bân Nhi khóc lóc cầu xin, nói rằng cô ấy đã biết lỗi, cô ấy sẽ không chạy trốn nữa, cô ấy sẽ nghe lời…
Nhưng các sư thái không tha cho cô ấy, đến khi cô ấy hoàn toàn tắt thở, con rắn mới từ ngực cô ấy bò ra.
So với trước đó, thân con rắn rõ ràng đã to hơn nhiều.
Sau đó, sư thái cầm con rắn đi đến trước mặt ta.
Ta hoảng sợ lắc đầu, cầu xin họ tha cho ta.
Nói rằng phụ thân ta là phú hộ giàu có nhất thị trấn, ca ca ta võ nghệ cao cường, chỉ cần họ thả ta về phủ, ta sẽ cho họ rất nhiều tiền.
Sư thái nói: “Chính ca ca ngươi đã đưa ngươi đến đây, bảo chúng ta dạy dỗ ngươi.”
Một câu nói, đã chặn đứng mọi hy vọng của ta.
“Cô ấy đã uống thuốc bao lâu rồi?” Chưởng môn sư thái từ trong thiền phòng đột nhiên hỏi.
“Gần hai tháng rồi.”
“Vậy thì có thể chịu được.” Bà ta gật đầu.
Sư thái liền thả con rắn từ cổ áo ta vào…
3
“Ầm!” Một tiếng sấm vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.
Ta vén màn kiệu lên, thấy cơn gió mạnh đang thổi qua núi, lá cây xào xạc, bầu trời bỗng chốc đen xì, cơn mưa bão đang đến.
“Sắp mưa rồi, tìm chỗ trú thôi.”
Sở Khanh Trần dẫn ta đến một cái đình giữa núi.
Bên ngoài, những hạt mưa lớn như hạt đậu nhanh chóng rơi từ trên trời xuống, tạo thành những vũng nước nhỏ trên mặt đất.
Sở Khanh Trần lo lắng rằng sau cơn mưa xe ngựa sẽ khó di chuyển, liền bảo gia nhân tháo xe ngựa ra và tìm chỗ trú mưa cho ngựa.
“Muội còn nhớ cách cưỡi ngựa không?”
Trong đình chỉ còn lại hai chúng ta, huynh ấy quay lại hỏi ta.
Ta ôm lấy cánh tay, co ro trong góc, nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu.
“Đã quên hết rồi.”
Ba năm qua, ngoài việc phục vụ nam nhân, ta không làm gì khác.
Ánh mắt huynh ấy thoáng qua một chút thất vọng, nhưng nhanh chóng biến mất, huynh ấy an ủi: “Không sao, về phủ rồi ta sẽ dạy muội.”
Ta không trả lời, quay đầu nhìn màn mưa.
Có vẻ như huynh ấy nhận ra ta đang lạnh, huynh ấy cởi áo ngoài, định khoác lên cho ta.
Ta nhẹ nhàng tránh khỏi sự đụng chạm của huynh ấy: “Cảm ơn đại ca, muội không lạnh.”
Huynh ấy đứng yên tại chỗ, nắm chặt chiếc áo ngoài, một lúc sau mới nói: “A Dao, muội vẫn còn giận ta sao?”
Ta không trả lời.
Huynh ấy tiếp tục: “Muội giận ta cũng phải, ba năm trước là lỗi của ta. Trong tình huống đó, ta… ta chỉ chưa sẵn sàng…”
Sau đó, huynh ấy giải thích với ta.
Nói rằng ba năm qua huynh ấy luôn ở phía Bắc làm ăn, gần đây mới có thời gian về phủ, không ngờ ta vẫn còn ở trên núi.
Huynh ấy tưởng rằng phụ thân đã sớm sai người đón ta về rồi.
Thời gian này, vì chuẩn bị cho đại thọ sáu mươi tuổi của phụ thân, huynh ấy không có thời gian rảnh, vừa mới có thời gian liền đến chùa Bạch Yên ngay.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)
Cuối cùng, huynh ấy hỏi ta.
“A Dao, nếu ba năm qua muội vẫn không thay đổi ý định, ta… ta có thể sắp xếp cho muội một thân phận mới để vào phủ.”
“Thân phận gì?” Ta thản nhiên hỏi.
Huynh ấy kiên định: “Thân phận gì cũng được, miễn không phải là Sở Tư Dao. Lúc đó, ta sẽ để cha công khai nói rằng muội là người ta gặp khi làm ăn bên ngoài, là hiền thê của ta…”
“Ầm”, một tiếng sấm vang lên, một tia chớp xé toạc bầu trời, mưa lớn trút xuống.
Ta thu ánh mắt khỏi màn mưa bên ngoài, lần đầu tiên nhìn thẳng vào huynh ấy: “Vậy Tống tiểu thư thì sao?”
Tống tiểu thư, Tống Khinh Khinh, chi tử của Tống Thái thú, vào năm ta mới vào chùa Bạch Yên, đã đính hôn với Sở Khanh Trần.
Ta nghe được chuyện này từ miệng của một vị khách.
“Muội biết hết rồi sao?” Sở Khanh Trần nhíu mày, “Hôn sự là do cha định, lúc đó ta không biết. Ba năm qua, ta luôn ở ngoài làm ăn, A Dao.”
Nói rồi, huynh ấy tiến lại gần ta một bước.
“Ba năm đủ để ta nhìn rõ lòng mình, trong lòng ta luôn có muội. Xin muội cho ta thời gian, khi ta đủ vững chãi, ta sẽ tự mình đến nhà họ Tống từ hôn, rồi cưới muội vào cửa.”
Cưới ta vào cửa?
Những lời này, nếu ba năm trước ta nghe được, không biết ta sẽ vui mừng thế nào.
Nhưng giờ đây…
Ta nghĩ về những việc đã trải qua trong ba năm ở chùa Bạch Yên.
Những lúc bị sư thái treo lên giữa sân đánh đập, ta khóc lóc cầu xin họ tha cho ta;
Có những cơn đau không thể diễn tả khi con rắn nhỏ chui vào cơ thể ta…
Nhưng nhiều nhất vẫn là cảm giác ngạt thở không thể thoát khỏi khi bị nam nhân đè lên người…
Chỉ cảm thấy buồn cười.
Trước mặt huynh ấy, ta chậm rãi cởi áo ngoài trên vai mình, nhẹ giọng nói.
“Thân thể này của ta đã phục vụ vô số khách hương, không biết làm sao để phục vụ chính ca ca mình. Đại ca, huynh đi khắp nơi, hiểu biết nhiều, không bằng huynh dạy ta?”
4
Trên vai ta, dày đặc những vết đỏ ám muội, có vết cũ, cũng có vết mới sáng nay.
Ta nghe thấy huynh ấy hít một hơi lạnh.
Rồi cả người loạng choạng lùi lại mấy bước.
“Không… không thể nào, sao lại có những vết này? Muội không phải đang tu hành trong chùa sao? Sao trên người lại có những dấu vết này? A Dao, muội nói cho ta biết, những thứ này từ đâu mà có?”
Ta quay đầu, nở một nụ cười rạng rỡ với huynh ấy.
“Do khách hương để lại.”
Huynh ấy ngã quỵ xuống đất, ánh mắt đỏ ngầu, ngơ ngác nhìn vào khoảng không xa, một lúc lâu, rồi đột nhiên đứng dậy, túm lấy ta.
“Là ai? A Dao, muội nói cho ta biết, là ai bắt muội làm những việc này? Là ai ép muội?”
“Là huynh, đại ca. Huynh tự tay đưa ta vào chùa Bạch Yên, nhờ các sư thái trong đó chăm sóc ta. Đại ca, đừng nói với ta là huynh không biết, chùa Bạch Yên nổi tiếng là nơi trụy lạc. Bất kỳ nam nhân nào trả đủ tiền đều có thể tự do ra vào phòng ta, không phải là do huynh sao?”
“Không…” Huynh ấy lắc đầu, một ngụm máu tươi từ miệng phun ra.
“Không phải ta.”
Huynh ấy lùi lại.
“Ta không biết.
“A Dao…”
Ta từ từ tiến đến gần huynh ấy.
“Chẳng phải chính huynh đã đưa ta đến chùa Bạch Yên sao?
“Chẳng phải huynh đã nhờ các sư thái trong đó dạy dỗ ta sao?
“Chẳng phải vì huynh ghét ta có tình cảm không nên có với huynh sao…”
Ta hỏi liên tiếp ba câu, từng bước ép sát.
Huynh ấy hoảng sợ lùi lại, chỉ không ngừng lắc đầu.
“Không phải vậy… không phải vậy… ta không biết… ta… là phụ thân nghe theo đề nghị của Tống Thái thú, ta cũng chỉ muốn tốt cho muội, mới…”
“Đi!” Tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, mơ hồ nghe thấy giọng vui mừng của gia nhân, “Công tử, lão gia sắp xếp người đến đón chúng ta rồi.”
Sở Khanh Trần bừng tỉnh, nhanh chóng dùng áo trên tay phủ lên người ta.
5
Mưa càng lúc càng lớn.
Ta ngồi lên kiệu do phụ thân sắp xếp, khi trở về phủ Sở, trời đã tối đen.
Khuôn viên nơi ta ở trước đây đã được dọn dẹp sạch sẽ, người hầu hạ ta vẫn là nha hoàn Như Vân. Đôi mắt cô ấy sáng ngời nhưng rưng rưng nước mắt, khi thấy ta lập tức rơi nước mắt.
“Tiểu thư, cuối cùng người đã trở về.”
Ba năm trước, khi ta rời đi, cô ấy vẫn còn là một tiểu cô nương, giờ đã trưởng thành đã thành một cô nương xinh đẹp.
Nghe cô ấy nói, sức khỏe của mẫu thân ngày càng tồi tệ, đã chuyển ra ngoài phủ, sống ở một trang trại ngoài thành, hàng ngày tu tập Phật giáo.
Phụ thân đã cưới một phu nhân mới, sinh đôi một cặp đệ đệ, rất được yêu quý.
Phủ Sở vốn ít con cháu, sau khi sinh Sở Khanh Trần, sức khỏe của mẫu thân không tốt, rất khó có thai lại. Vì vậy, phụ mẫu nhà họ Sở mới đồng ý nhận nuôi ta.
Hiện giờ, khi gặp chủ mẫu mới, bà ấy trẻ trung, xinh đẹp, bên cạnh có hai đệ đệ sinh đôi dễ thương, khiến phụ thân ta cũng trẻ ra nhiều.
Chẳng mấy chốc đã đến lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của phụ thân ta.