Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại DAO DAO Chương 1: DAO DAO

Chương 1: DAO DAO

9:26 sáng – 13/07/2024

Ca ca ta biết ta thích huynh ấy, liền trong đêm đưa ta đến một ngôi chùa ni cô.

Nhưng ngôi chùa đó lại là một nơi nổi tiếng về chuyện trụy lạc.

Ta ở trong đó chịu đựng biết bao đau khổ, học được đủ mọi kỹ năng để phục vụ nam nhân.

Ba năm sau, huynh ấy lên núi đón ta về.

Huynh ấy hỏi ta có còn thích huynh ấy không, huynh ấy có thể sắp xếp cho ta một thân phận mới để vào phủ.

Ta cởi áo, để lộ thân thể đầy vết thâm tím.

“Tấm thân này của ta đã phục vụ vô số khách hương, không biết làm sao để phục vụ chính ca ca mình.”

Huynh ấy biết rằng ba năm qua, bất kỳ nam nhân nào trả đủ bạc đều có thể tự do ra vào phòng ta.

Huynh ấy hoàn toàn phát điên!

1

Khi Sở Khanh Trần lên núi đón ta về, ta đang phục vụ khách trong phòng.

Hôm nay khách là hai huynh đệ sinh đôi, tự xưng là văn nhân nhã sĩ, nhưng trên giường thì chẳng văn nhã chút nào. Ta bị họ hành hạ đến gần như ngất xỉu.

Khó khăn lắm mới dỗ được cả hai người ngủ, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

“Tĩnh Thiền, người nhà của ngươi đến đón rồi, mau thu dọn đồ đạc rời đi đi.”

Người nhà?

Rời đi?

Ta hơi ngỡ ngàng, tưởng mình nghe nhầm, mãi một lúc sau mới phản ứng lại trước tiếng gọi lúc nãy. 

Rồi ta nhanh chóng tắm rửa, thay y phục đã mặc khi đến đây, dưới sự dẫn dắt của sư tỷ, đi ra tiền sảnh.

Từ xa ta đã thấy Sở Khanh Trần đứng sau sư thái chưởng môn, tay cầm một nén nhang, vẻ mặt thành kính khấn vái.

Huynh ấy mặc bộ y phục bằng gấm, tóc dài buộc cao, dường như vẫn là Sơ công tử phong lưu như ba năm trước.

Ta đợi huynh ấy khấn vái xong mới chậm rãi bước đến trước mặt huynh ấy, gọi một tiếng: “Ca ca.”

Khi thấy ta, trong mắt huynh ấy hiện lên vẻ dịu dàng: “Ra rồi, vừa nghe sư thái nói muội  đang tụng kinh, có vẻ như ba năm qua đã tiến bộ nhiều.”

Tụng kinh?

Ta nghĩ đến cảnh trong phòng lúc nãy, trong lòng thoáng qua một tia giễu cợt, nhưng giọng điệu vẫn kính trọng: “Tất cả đều là nhờ sư thái dạy dỗ.”

Đại ca hài lòng gật đầu, rồi nói vài lời cảm ơn với sư thái chưởng môn, sau đó mới dẫn ta lên xe ngựa.

Ta ngồi trong xe ngựa, nhìn bóng lưng cao lớn của huynh ấy cưỡi ngựa phía trước, trong cơn mê man như trở lại ba năm trước, ngày huynh ấy tự tay đưa ta vào chùa.

Ngày đó vốn là lễ thành niên của ta.

Phụ thân ta đã phát nhiều thiệp mời, mời rất nhiều khách quý, công tử các gia đình danh giá, với ý định chọn cho ta một mối hôn sự tốt.

Quy định của nhà họ Sở là, nữ nhi trong ngày lễ thành niên, phải chuẩn bị vài món đồ thêu tặng cho phụ thân và ca ca để tỏ lòng biết ơn công dưỡng dục.

Ta chuẩn bị cho Sở Khanh Trần một chiếc áo choàng lông cáo, khi ta đưa áo choàng cho huynh ấy, một chiếc khóa đồng tâm từ bên trong rơi ra.

Tiểu biểu điệt đứng bên cạnh nhặt chiếc khóa lên, nhìn chữ khắc trên đó mà đọc lớn: “Bách niên hảo hợp, phụ thân ơi, trên này có tên của đại ca và tỷ tỷ Tư Dao.”

Mọi người có mặt ở đó đều biến sắc.

Khóa đồng tâm là lễ vật mà mỗi nữ nhi ở Tuyền Thành đều có khi sinh ra.

Trên khóa có khắc tên mình, khi đến tuổi lấy chồng sẽ khắc thêm tên phu quân, mang theo của hồi môn về nhà chồng, biểu thị ý nghĩa trăm năm hòa hợp.

Những năm gần đây, phong tục cởi mở hơn, cũng có không ít nữ nhi khắc tên người mình thích lên khóa đồng tâm, rồi nhờ phụ mẫu tác thành.

Nhưng trên khóa đồng tâm của ta, lại khắc tên ca ca Sở Khanh Trần.

Hôm đó có rất nhiều người tham dự lễ thành niên.

Họ xì xào bàn tán, nói ta trái với luân thường đạo lý, là nỗi nhục của cả nhà họ Sở…

Phụ thân ta tát ta một cái: “Đứa con không biết xấu hổ, dám mơ tưởng đến ca ca mình…”

Mẫu thân ta tức giận đến ngất xỉu ngay tại chỗ.

Ngay cả người ca ca luôn dịu dàng với ta cũng lập tức lạnh mặt: “A Dao, muội làm ta thất vọng quá…”

Bí mật luôn giấu kín trong lòng bị phơi bày trước mọi người, ta chỉ cảm thấy mặt nóng rát như bị lửa đốt, cũng hoàn toàn quên mất tại sao chiếc khóa đồng tâm đó lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Để cắt đứt suy nghĩ của ta, Sở Khanh Trần đã đưa ta đến chùa Bạch Yên ngay trong đêm, nhờ sư thái trong đó dạy dỗ ta.

2

Sư thái nghe theo lời Sở Khanh Trần răm rắp.

Ta vừa vào chùa thì bị ném ra sau viện, phải giặt đồ, nấu ăn, đổ bô, làm những công việc bẩn thỉu, mệt nhọc nhất, còn ăn thì chỉ được ăn cơm thiu, cơm thối. Chỉ vài ngày sau, ta đã ngã bệnh.

Sau đó, họ ném ta vào phòng chứa củi, mỗi ngày chỉ cho một bát thuốc đen thui.

Qua bảy, tám ngày như vậy, thật kỳ lạ cơ thể ta lại kỳ diệu khỏe lên.

Sư tỷ ném cho ta một đống bô: “Chùa này không nuôi người vô dụng, từ nay ngươi sẽ phụ trách những thứ này.”

Từ đó, ta bắt đầu những ngày lau chùi bô không ngừng nghỉ.

Đó là một mùa đông, trời lạnh căm căm, tay ta ngâm trong nước lạnh như băng, đến mức bị nứt nẻ, sưng tấy lên.

(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)

Dù vậy, ta vẫn mang trong mình hy vọng.

Bởi ta tin rằng Sở Khanh Trần sẽ đến đón ta.

Chính huynh ấy đã mang ta về nhà họ Sở.

Khi ta sáu tuổi, gia đình ta bị kẻ thù ám sát, người thân đều chết hết, chỉ còn lại mình ta lang thang khắp nơi, và được Sở Khanh Trần đang đi dạo bên ngoài nhặt về.

Huynh ấy dẫn ta về nhà họ Sở.

Lúc đầu, phụ thân nhà họ Sở chỉ muốn nhận ta làm một nha hoàn nhỏ, nhưng Sở Khanh Trần thấy rằng nha hoàn thì thấp hèn, nên đã quỳ ba ngày trong sân, xin cho ta có được thân phận nhị tiểu thư của nhà họ Sở.

Mười năm qua, ta lớn lên dưới sự bảo bọc của Sở Khanh Trần.

Huynh ấy dạy ta đọc sách, viết chữ, cưỡi ngựa, bắn cung, xem sổ sách…

Huynh ấy từng đối xử với ta tốt như vậy, sẽ không thể nào bỏ mặc ta.

Huynh ấy chỉ đang giận ta, giận vì ta đã có những suy nghĩ không nên có về huynh ấy, đợi huynh ấy hết giận, huynh ấy sẽ nhớ ra ta và đón ta về phủ.

Ta đã rửa bô suốt hai tháng ở đây, luôn mong chờ ngày Sở Khanh Trần đến đón ta.

Cho đến một đêm, ta vô tình đi vào tiền viện, nghe thấy những âm thanh kỳ lạ phát ra từ thiền phòng.

Ta cẩn thận kéo cửa ra, nhìn qua một khe hở nhỏ xíu.

Nhìn thấy cảnh sư tỷ bị vài người nam nhân cưỡi lên, tha hồ lăng nhục.

Lúc đó ta mới biết rằng, chùa ni cô tự xưng là nơi thanh tịnh của Phật môn, thực chất đã trở thành chốn vui chơi trụy lạc của nam nhân.

Mỗi thiền phòng ở đây, ngoài tượng Phật, còn có một chiếc giường lớn ghép từ vài tấm đệm.

Họ không kể ngày đêm, hành hạ những ni cô tụng kinh niệm Phật.

Ta nghĩ đến việc chạy trốn.