Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KIỀU KIỀU Chương 6: KIỀU KIỀU

Chương 6: KIỀU KIỀU

3:52 chiều – 11/07/2024

Ta sững sờ, chỉ vào mình.

“Ta… không thể, hắn không thích ta, ghét ta và cho rằng xuất thân của ta không tốt, nhiều lần đùa giỡn với ta.”

“Ta đã nói rõ rồi.”

Người không hỏi nữa, nhặt cánh đào đưa ta.

“Nàng có dự định gì? Nàng vào cung đã ba năm, hai năm nữa là có thể xuất cung.”

Ta cầm cánh đào, ngẩng lên.

“Đến lúc đó ta sẽ mở tiệm sách, nuôi sống ta và mẫu thân ta là đủ.”

Hai năm ta đã học được nhiều điều, ra ngoài đủ sống.

Năm đầu khi mới vào cung, ca ca ta gây họa bị bỏ tù, dì cầu xin ta nhờ cha viết thư phóng thiếp, lấy tiền tích góp an trí cho dì.

Từ đó ta và mẫu thân không còn liên quan gì đến họ nữa.

Năm ngoái ta nghe nói ca ca say rượu cãi nhau với công tử nhà ai và rồi cả nhà đã bị đuổi khỏi kinh thành.

Chỉ không biết đến khi ra cung còn có cơ hội gặp Hoạ Tụng An không.

Ta về phòng cẩn thận cắm cành đào vào bình.

Hoạ đại nhân thật sự là một người tốt.

**16**

Đại quân đã trở lại triều đình, hoàng đế mở yến tiệc chiêu đãi quan đại thần ở Chính Dương điện.

Ta không phải tham dự tiệc.

Bảo Châu công chúa cũng không.

Cô bé cùng vài cung nữ tìm và chơi với ta, cô bé hoạt bát chạy ra phía trước, ta đuổi theo rồi vô tình gặp Triệu Vọng Tích say rượu ở ngoài.

Sau ba năm không gặp, Triệu Vọng Tích trông vẻ đã trưởng thành hơn, da đen và gầy hơn rất nhiều, nhưng nét kiêu ngạo vẫn còn đó, hiện hữu trên gương mặt.

Nhưng tất cả điều này không liên quan đến ta.

Ta đi vòng qua bắt công chúa nhỏ, khi thấy ta đôi mắt hắn như phát sáng, tóm tay ta.

“Kiều Kiều.”

Ta gạt tay ra đứng dậy.

“Công tử Triệu.”

“Kiều Kiều, chuyện trước đây ta thật lòng xin lỗi, ta đã điều tra ra điều mà trước kia đã hiểu lầm nàng.”

“Lần này ta về xin hoàng đế tứ hôn, muốn…”

Ta ngắt lời.

“Tam công tử, ngài không cần nói nữa, mọi chuyện đã qua rồi.”

Triệu Vọng Tích không bỏ cuộc, mắt đầy khẩn cầu chân thành.

“Kiều Kiều, nàng còn giận, oán trách ta phải không, ta đã sai lầm, sau này sẽ bù đắp lại tất cả, mấy năm qua ta đã rất nhớ nàng.”

“Nàng hãy vào cùng ta, ta sẽ xin hoàng đế tứ hôn, ta không muốn gì, chỉ xin hoàng đế tứ hôn.”

Ta đẩy hắn ra, lòng không còn cảm giác, ba năm trước hắn đã không cứu ta, sau này ta cũng không cần.

“Nơi này là trong cung xin ngài chú ý, công tử Triệu, trước đây là do ta trèo cao, nhưng chúng ta đã chia hai bên, hiện tại ta không còn thích ngài.”

Triệu Vọng Tích như bị tổn thương, không tin hỏi.

“Kiều Kiều, nàng thật sự không còn yêu ta? Hay lòng em đã có người khác?”

“Ba năm tình cảm của chúng ta…”

Ta thở dài, không khỏi nhớ lại quá khứ, cái vũ điệu, con đường dài ba mươi dặm, cơn mưa đè nén, tất cả đều là nghiệt duyên.

“Chúng ta đâu có tình cảm, ngài đừng đùa ta nữa. Lúc đầu ta từng ngưỡng mộ ngài, nhưng sư ngưỡng mộ đó đã phai mờ trong sự nhục mạ, đùa cợt. Từ đầu ngài chỉ lừa dối ta, làm sao nói là có tình cảm.”

Hắn ta muốn nói gì.

Ta dứt khoát chấm dứt.

“Ta đã thích người khác.”

“Là ai?”

Hình ảnh Họa Tụng An đứng dưới bầu trời đầy cánh hoa đào hiện lên trong đầu ta, ta cắn môi không nói nên lời.

“Kiều Kiều.”

Bảo Châu không biết từ đâu chạy ra ôm chân ta.

Ta nhìn theo tay cô bé chỉ, thấy Hoạ Tụng An đứng sau thân cây, Triệu Vọng Tích nhìn thấy, ánh mắt hắn cầu xin, mơ hồ như không tin được.

“Nàng thích Hoạ Tụng An, đang đùa ta chứ? Kiều Kiều, tay hắn nhuốm máu, hắn không phải người tốt.”

Ta nghiêm giọng ngắt lời.

“Ngài ấy không phải, ngài vì triều đình mà giết tham quan, làm điều tốt. Khi ngài lên chiến trường không giết ai sao? Vậy thì tay ngài cũng nhuốm máu.”

“Đừng để ta nghe công tử nói xấu ngài ấy một lần nữa!”

Triệu Vọng Tích tựa vào lan can chán nản, ta ôm công chúa quay đi.

Hoạ Tụng An bế công chúa, cô bé đã không ngoan dùng chân đạp.

Ta cảm thấy hơi tức giận khi nghĩ đến việc chàng ta đã nấp ở đây và nghe trộm.

“Ngài đã xem đủ chưa?”

Họa Tụng An cười, vẻ trêu đùa.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng thế này. Cảm ơn Kiều Kiều bảo vệ cho ta.”

Chúng ta dọc theo cung đường đưa công chúa về điện.

Hoàng đế gọi triệu tập Triệu Vọng Tích.

Ta trong thư viện ngồi đọc sách cả buổi nhưng không xong trang nào.

Liệu ngài ấy có thích ta không? Ta vừa ngốc nghếch lại xuất thân thấp hèn.

Vài ngày sau, Triệu Vọng Tích gửi thư thông báo hắn về biên cương, gửi ta lời xin lỗi và chúc ta hạnh phúc.

Hắn nói nếu ta không vui hay bị Hoạ Tụng An bắt nạt, hắn sẽ đến và đón ta đi.

Ta đốt đi lá thư để nó cùng với quá khứ cháy hết đi rồi chìm vào khói bụi.

Cuối tháng ba là sinh nhật hoa thần, ta nghỉ ngơi và xuất cung.

Phố đầy hoa, ta về nhà ăn cơm với mẫu thân.

Buổi tối đó trời mưa nhẹ, có ai đó gõ cửa.

Là Hoạ Tụng An, chàng cầm ô đứng trước cửa, cười nhẹ.

“Kiều Kiều, chúng ta ra ngoài chơi đi.”

Ta ngơ ngác bị người ta kéo ra phố, nơi đây đầy rẫy các đôi tình nhân.

Ta và chàng đi chung ô, đứng rất gần.

Mưa đã tạnh.

Người đã mua hai chiếc đèn hoa, một chiếc dành cho ta, một chiếc dành cho người, chúng ta cùng nhau thả đèn rồi ngồi trên cầu.

Có rất nhiều đèn lồng khác nhau trôi dưới cầu, chúng giống như dòng suối do đom đóm tạo thành.

“Kiều Kiều.”

Ta ngẩng lên, trong mắt chàng có hoa lấp lánh rực rỡ và có ta.

“Ta thích em.”

“Em có muốn lấy người hơn mình vài tuổi, có tai tiếng, công việc cũng không tốt, không cha không mẹ, không thê thiếp nhưng lại là hoàng thân quốc thích.”

“Ta có một căn nhà, ta đã dành dụm được một ít tiền, ta hứa cả đời này sẽ chỉ ở bên nàng, chỉ đối xử tốt với nàng.”

Đây là lần đầu tiên ta thấy ngài ấy có vẻ lo lắng như vậy và ta cười khẽ.

Bỗng ta có dũng khí nắm lấy tay chàng.

“Vậy Chàng có bằng lòng kết hôn với một người phụ nữ xuất thân không tốt, dung mạo bình thường, có mẫu thân tại gia, lại là một người phụ nữ không mấy thông minh không?”

“Kiều Kiều, đừng nói thế, kinh thành này không ai đẹp hơn nàng, không phải không thông minh, chỉ là nàng quá đáng yêu.”

“Nàng đã làm việc chăm chỉ, nàng đủ mạnh mẽ và kiên cường. Nàng là cô gái nhỏ tốt nhất ở kinh thành.”

Chàng nhìn ta nghiêm túc đến mức ta đỏ mặt.

“Ngài không đùa chứ?”

“Mọi lời nói đều là chân thành.”

“Kiều Kiều, ta đã thích nàng từ lâu rồi.”

“Là bao lâu?”

“Từ lần đầu ta gặp nàng.”

“Cái ngày chàng đưa ta về ngoại ô Bắc Kinh trong cơn mưa lớn?”

“Không.”

“Vậy là khi nào?”

Chàng lặng im không đáp mà lấy ra một chiếc trâm cài hình hoa đào buộc lại cho ta.

Ta tựa vào vòng tay người, lắng nghe nhịp tim chàng đập thình thịch, cùng nhau nhìn ngắm dòng sông lấp lánh trước mặt.

Ta thấy mình là cô gái may mắn nhất thế giới.

Hết.