Ta cảm thấy rất lạ, dao đâm vào vai ta là thật, hắn lại nghĩ đó là diễn, nghĩ phu nhân luôn ức hiếp ta là cùng phe.
“Công tử Triệu, ngài hỏi xem danh tiếng về sự ghen tuông của phu nhân, tất cả hàng xóm đều biết, hôm đó ta quyết sẽ chết, chưa từng yêu cầu lời cảm ơn từ ngài.”
“Nhưng ngài đừng vu khống, lúc đấy ta không hề quen biết ngài, ta cũng không có tiền hay thời gian bày trò chỉ để nghĩ đến việc trèo cao.”
“Ngài đi đi, ta không muốn gặp ngài nữa.”
Môi hắn run rẩy, mất một lúc lâu sau mới nói.
“Ta không tin, từ nhỏ đến giờ ta đã gặp rất nhiều người như cô.”
“Giờ cô hiện tại vừa trèo lên cành cao, cô tưởng Hoạ Tụng An là người tốt sao?”
Nước mắt ta rơi dài trên đôi gò má, hắn muốn nói ta như nào cũng không sao nhưng không được nhục mạ ân nhân của ta.
Ta tát Triệu Vọng Tích một cái.
Hắn ngẩn ra, không ngờ ta có thể làm vậy, lấy tay sờ lên mặt rồi nhìn ta.
Tát xong ta rất hối hận, sao quên việc hắn ta sẽ trả thù.
Quả nhiên Triệu Vọng Tích nổi giận đùng đùng, đẩy ta vào tường với đôi mắt dữ tợn.
“Kiều Kiều, ngươi vì hắn mà dám đánh ta.”
Ta run rẩy tránh mắt hắn.
“Xin… xin lỗi, ta không hề cố ý, ngài hãy đánh lại ta đi.”
“Hoạ đại nhân vô tội, ngài ấy là người tốt.”
“Vô tội?” Triệu Vọng Tích cười lớn như vừa nghe được một câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
“Cô vẫn không biết hắn là ai hay sao?”
“Cũng phải, cô nhát gan như vậy nếu biết được, có lẽ cô đã sớm bỏ chạy.”
Ánh nến mờ ảo trên mặt anh, miệng Triệu Vọng Tích cứ mở ra rồi khép lại.
“Chắc hẳn cô đã từng nghe qua đệ đệ của hoàng phi. Hắn là Hầu tước Tĩnh Dương, đã giết chết 300 người nhà họ Lữ trong vụ án Giang Châu. Là một tay đao của hoàng đế.”
Đệ quý phi? Hoạ Tụng An lại là Tĩnh Dương Hầu hung ác?
Ta không hình dung ra được, Hoạ Tụng An là một người hiền lành, dịu dàng ít nói. Đã giúp ta rất nhiều.
Nhưng lừa ta thì Triệu Vọng Tích được gì?
Khi ta nghĩ đến Hoạ Tụng An cầm đao giết người khiến ta không khỏi rùng mình.
Nhưng trong khoảnh khắc ta nhớ tới áo khoác dính đầy đàn hương.
Chàng ấy đã cứu ta hai lần, đã tìm thầy, an ủi bảo vệ cho ta.
Cho dù lời Triệu Vọng Tích nói là sự thật thì Họa Tụng An vẫn là một người tốt.
**14**
Sáng sớm ngày thứ ba có chiếu chỉ từ kinh thành, ta là người được chọn.
Cha ta lần đầu gọi ta là con gái, nói rằng ta đã làm rạng danh gia đình, dì thì tặng cho tôi hộp trang sức như để lấy lòng.
Không giống như cung nữ, nữ quan có địa vị cao, có phẩm cấp thậm chí có thể tiếp xúc với các hoàng tử, công chúa.
Ta nhân cơ hội xin lại tờ giấy bán thân từ dì.
Phu nhân với vẻ mặt khó coi nhưng vẫn miễn cưỡng đưa cho ta.
Giờ bà không còn dám đắc tội với ta, đừng nói tới việc bán ta.
Ta đến quan phủ xóa bỏ nô tịch của mẫu thân, sau đó ta mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Mẫu thân ôm ta vào lòng khóc.
Ngày vào cung là ba ngày sau, Hoạ Tụng An đã đến chúc mừng.
Ta nhân cơ hội này đưa đôi ủng cho chàng ấy, nhưng khi biết được thân phận thật của người, thật sự ta có hơi lo lắng, bất an.
“Hoạ đại nhân, chính tay ta đã chọn lựa vật liệu tốt nhất, mong ngài đừng chê.”
Ngài ấy mặc đồ đen, ôn hòa đón nhận.
“Ta rất thích nó, cảm ơn nàng.”
Chàng ấy khác lời đồn, người thoang thoảng mùi đàn hương, không hề tanh mùi máu. Ta thực sự không thể liên tưởng chàng với Tĩnh Dương Hầu trong truyền thuyết.
“Kiều Kiều, mặt ta có vết bẩn à? Nàng cứ nhìn chằm chằm ta như vậy.”
Ta ngượng ngùng cúi đầu.
“Không, ta chỉ…”
“Xem ra Kiều Kiều đã biết đến thân phận của ta?”
Người mỉm cười xoa đầu ta.
Thì ra lời Triệu Vọng Tích nói là thật, nhưng ta không hề sợ, người cho ta cảm giác rất an toàn.
Ngài ấy hỏi lại.
“Nàng không sợ ta à?”
” Ta đã từng đọc qua cuốn sách nói về việc không nên nghe lời người khác nói về họ mà hãy nhìn vào chính con người đấy, vậy cho nên ta nghĩ ngài là một người tốt.”
Chàng mỉm cười khen ngợi ta.
“Đây là lần đầu tiên ta nghe được những lời như vậy, Kiều Kiều nàng là một người con gái tốt.”
Ta đỏ mặt.
Chàng nói ta là cô gái tốt.
Triệu Vọng Tích đã đến tìm ta vài lần nhưng bị từ chối, không leo tường hay gửi thư.
Triệu Vọng Tích nói đi lập công, khi nào có đủ quân công sẽ trở về xin phép cưới ta.
Nhưng ta không cần nữa.
Ta cắn bút suy nghĩ một hồi lâu rồi lịch sự viết thư từ chối.
**15**
Cuộc sống trong cung yên bình hơn ta tưởng, không như những điều được kể trong sách vở.
Không có tranh đấu, chỉ làm việc theo quy củ.
Ta thích cuộc sống như thế này.
Công việc của ta là phân loại sách trong thư viện thành nhiều thể loại, bổ sung những thiếu sót, dạy cho cô công chúa dưới năm tuổi cách đọc và viết chữ.
Ta thích nhất là công chúa nhỏ của quý phi Bảo Châu, cô bé mũm mĩm như quả bóng nhỏ, khi ta dạy đọc chữ, cô bé ngồi đó với đôi mắt to tròn đáng yêu.
“Chữ này là Dao, nghĩa là ngọc đẹp.”
Cô bé cắn ngón tay lẩm bẩm đọc theo.
“Nao.”
Ta kiên nhẫn sửa lại cho cô bé.
“Không phải nao, là Dao. Dao đọc nhẹ hai âm.”
Cô bé chớp mắt, nhảy lên.
“Kiều Kiều.”
Hoạ Tụng An từ đâu xuất hiện, Bảo Châu với đôi chân ngắn ngũn chạy nhanh đến ôm chàng.
Họa Tụng An bế cô bé lên.
“Hôm nay học gì với nữ quan Lạc?”
Cô bé chớp mắt nói linh tinh nhưng với một thái độ rất nghiêm túc.
“Học chữ đẹp như bánh hoa đào.”
Người chỉnh lại tóc cho cô bé, hỏi tiếp.
“Nó đọc như thế nào?”
Cô bé đếm ngón tay.
“Nó đã bị ăn mất, không đọc được.”
“Vậy chúng ta đi ăn bánh hoa đào nhé.”
Người mỉm cười và đưa cô bé cho cung nữ, sau đó liền quay sang ta.
“Kiều Kiều.”
Chàng dẫn ta đi dạo trong cung quý phi.
Mùa xuân tháng ba, hoa đào nở rộ, cánh hoa rơi trên vai người.
Ta ngẩn ngơ nhìn người, chàng ấy thật đẹp trai.
Ba năm ta không ra khỏi cung, người luôn vào thăm và mang cho ta nhiều đồ chơi.
“Nàng đang nghĩ gì đó?”
“A…” Ta quấn tay không muốn nói, sách có dạy tham sắc đẹp là không đúng, ta là nửa thầy.
Chàng cười.
“Lớn rồi có tâm tư mà lại không muốn nói thì thôi.”
“Triệu Vọng Tích sắp về, hoàng đế sẽ phong làm tam phẩm tướng quân.”
Ba năm qua, khi nghe lại tên này đã làm ta ngẩn ngơ, suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra.
“Vậy… chúc mừng anh ấy.”
Chàng sờ trán ta thở dài, có vẻ không vui.
“Nghe nói hắn xin hoàng đế cầu hôn nàng trong tiệc mừng.”