Hắn sờ vào tay bị gạt ra, mặt lạnh lùng.
“Kiều Kiều ngươi biết cách diễn ấy nhỉ nhưng chiêu này không tác dụng được với ta.”
“Ta không giả vờ, tam công tử, dù trước đây ngài đã đùa giỡn với ta, nhưng cũng nhờ sự che chở của ngài mà ta đã ổn định được một vài năm, chúng ta coi như hai bên ngang tầm.”
“Được.”
Triệu Vọng Tích hừ lạnh, leo lên ngựa.
“Để ta xem ngươi giả vờ được bao lâu.”
Hắn thúc ngựa đi, làm cho bụi bay mù mịt.
Ta lên xe đi về kinh.
Thật lòng ta rất ngưỡng mộ Triệu Vọng Tích, có gia cảnh tốt, muốn làm gì thì làm.
Không nghĩ nữa, vài ngày nữa là bước vào cuộc thi, ta phải quay về học.
Thi nữ quan ba vòng, ta vào chắc hai vòng đầu.
Ở vòng thứ ba, ta rất lo lắng vì nơi đây toàn tiểu thư nhà quan đọc nhiều sách, ta chỉ tự học, học với thầy chỉ hơn tháng.
Nhưng ta không thể trượt được, ta không muốn chết, ta còn muốn bảo vệ mẫu thân và Hoạ Tụng An, người đã bảo đảm cho ta sao ta có thể phụ chàng được.
Ta dốc hết sức làm bài.
Ba ngày sau sẽ công bố kết quả.
Quý nhân yêu cầu về nhà chờ tin tức.
**11**
Trong khi chờ kết quả, ta lo lắng chỉ mong muốn đi đến ba ngày sau.
Ta căng thẳng đến mức không tài nào ngủ được.
Hoạ Tụng An đến thăm ta.
Tôi mắt thâm quầng vẫn mở to nhưng ta thực sự rất sợ hãi.
Nhưng người không nhắc về chuyện những nữ quan hay kỳ thi, chỉ vỗ nhẹ vai ta.
“Đồng nghiệp mời ta đến xem mấy chậu cúc tím mới vừa mua, ta đi một mình không vui, nàng đi cùng ta nhé .”
Người tri thức thích hoa cúc, biểu tượng của sự thanh tao, tinh tế, nhưng đối với ta chưa từng thấy hoa cúc tím nên ta đã cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Chàng ấy nhẹ nhàng xoa đầu ta, ta nhận ra trên tay chàng đang đeo chuỗi hạt đàn hương mà ta tặng.
“Bữa tiệc rất giản dị, chỉ thưởng hoa, đọc thơ.”
Ta đi cùng chàng ấy đến bữa tiệc.
Thật là một bữa tiệc nước chảy rất thoải mái, ta được ngồi cùng một nhóm nữ nhi.
Không ai chế giễu, không ai móc mỉa, họ chỉ tò mò nhìn ta.
Có vài người đã thi chung kỳ thi nhận ra ta, họ kéo ta vào một cuộc thảo luận về nội dung của một quyển sách.
Châu báu, vải lụa ta không biết, kiểu áo mới ta cũng không biết nhưng ta đã đọc rất nhiều sách.
Ta trong phút chốc đã quên đi xuất thân của mình mà trò chuyện vui vẻ cùng họ, uống hai ly rượu trái cây.
Năm xưa ta cũng đi theo Triệu Vọng Tích đến những buổi tiệc như thế này, nhưng khi đó họ chỉ xem ta là trò cười, buổi tiệc chỉ có áp lực và xấu hổ.
Kết thúc, ta không nhịn được mà ngắm mấy chậu hoa cúc như mỹ nhân trong sa, sáng rực.
Ta đang mải ngắm nhìn chúng bỗng giọng Triệu Vọng Tích vang lên từ phía sau.
“Hừ, không nói không quấn lấy ta, lại đuổi đến đây.”
**12**
Không biết từ khi nào Triệu Vọng Tích đã đứng phía sau tôi.
“Ngươi chỉ có thế thôi sao.”
Ta không muốn tranh cãi với hắn mà quay đi, hắn ta đuổi theo.
“Sao? Bị ta nói trúng tim đen rồi à?”
Ta quay đầu lại nhìn, vẫn là thân hình đấy, vẫn là khuôn mặt đấy nhưng ta đã chán ghét.
“Công tử Triệu, ngài đã hiểu nhầm rồi, ta đi đến đây cùng bạn, ta không hề biết ngài ở đây.”
Nếu biết ngài ở đây ta cũng không muốn đến.
Triệu Vọng Tích cười nhạt, tỏ vẻ không tin.
“Thôi, ngươi không cần nói dối, ta biết rõ ngươi như nào mà, ta sẽ tha lỗi cho ngươi.”
Ta chưa từng làm gì sai, ta không cần được tha lỗi.
“Ta nói thật.”
Triệu Vọng Tích mặt lạnh, hừ một tiếng.
“Kiều Kiều sự kiên nhẫn của ta cũng có hạn, đừng thách ta.”
“Tin không nếu ta đuổi ngươi ra khỏi đây?”
Ta tái mặt đi vì thật ra từ lâu ta đã không còn danh tiếng nhưng hôm nay ta đến đây cùng Hoạ Tụng An, nếu ta bị đuổi đi sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của người ấy.
Ta không muốn làm phiền Họa Tụng An.
Ta cúi đầu định xin lỗi, một giọng khác nhanh hơn vang lên.
“Ồ, nàng ấy là do ta đưa đến, ngươi muốn đuổi cả ta à?”
Hoạ Tụng An che chắn cho ta từ sau lưng, bóng dáng cao lớn ấy đang bảo vệ ta.
Ta kéo áo anh ấy khẽ lắc đầu, ta rời đi là được, người còn ở quan trường, không cần vì ta mà đắc tội người.
Chàng ấy trao cho ta ánh mắt trấn an.
Ta chưa từng được ai đó bảo vệ một cách kiên quyết như thế, sóng mũi ta chợt cay cay.
Điều kỳ lạ là Triệu Vọng Tích ấp úng.
Hắn ta gọi: “Hoạ đại nhân.”
Triệu Vọng Tích không nói gì, chỉ nhìn với ánh mắt kỳ lạ.
Ta cúi đầu không nhìn nữa, bước đến chào mấy tiểu thư mới quen rồi đi về nhà.
Ta tưởng mọi chuyện đã xong nhưng không ngờ trong tối hôm đó Triệu Vọng Tích đã leo tường vào nhà ta.
**13**
Khi hắn ta đến, khi ấy ta đang khâu ủng hoa cho Hoạ Tụng An.
Những thứ khác quá giới hạn của ta nhưng đôi ủng này thì vừa phải. Ta đã dùng hết tất cả số tiền có được để mua vật liệu tốt nhất, với màu sắc là màu đen mà chàng ấy thích.
Tháng tám trời vẫn còn nóng, ta quen mở cửa sổ nên Triệu Vọng Tích đã nhẹ nhàng leo vào.
Ta giật mình đứng lên.
Mắt hắn nhìn mớ kim chỉ, nét mặt bỗng dịu lại.
“Cô hãy tránh xa người kia ra, người ấy không phải người cô có thể đắc tội.”
“Ta có làm gì cũng không liên quan đến ngài.”
Đôi lông mày của hắn hơi nhướng lên, nhìn vào mớ kim chỉ mà ta để trên bàn rồi cười nữa miệng.
“Kiều Kiều, cô nhất định phải ngoan ngoãn, ta đã nghĩ kĩ rồi, bởi vì cô thích ta như vậy, ta sẽ cho cô làm thiếp.”
Triệu Vọng Tích nói xong tiến tới và định ôm ta.
Ta vội vàng lùi lại một bước.
“Công tử Triệu, ta biết ngài coi thường ta, đừng trêu đùa nữa, ta từ lâu đã không còn muốn lấy ngài.”
Triệu Vọng Tích túm lấy cổ áo ta một cách tàn nhẫn.
“Sao? Cô đã quên cô từng đuổi theo ta như thế nào à?”
Ta buộc phải ngẩng lên nhìn vào mắt hắn, trước đây ta thích nhất là ánh mắt của Triệu Vọng Tích, khi đe dọa phu nhân cũng dữ tợn nhưng ta không hề sợ, biết là đang bảo vệ tôi.
Nhưng giờ ta lại rất sợ.
Ta suýt khóc, van xin.
“Công tử, vì ta từng cứu ngài nên xin ngài hãy tha cho ta, ta không dám quấy rầy ngài nữa.”
Mặt hắn tỏ vẻ rất khó coi, cười lạnh.
“Đấy mà là ơn cứu mạng gì, không phải do ngươi dàn xếp hết hay sao?”
Ta ngẩn người ra, mơ hồ nhìn Triệu Vọng Tích.
Hắn nghiến răng.
“Cái gã tên Triệu đã nói ngươi đưa tiền cho hắn, hắn là một tên côn đồ hèn mọn sao hắn dám đâm ta.”
“Ta đã hỏi mẹ kế của cô, bà ta nói cô bị hành hạ là giả, chỉ vì cô muốn trèo cao.”
Ta càng mơ hồ hơn, thì ra là vậy nên hắn ta mới liên tục đùa giỡn rồi nhục mạ ta?
Ta sống thôi đã khổ, nào có tâm sức, tiền bạc để làm việc như thế.
Giọng tôi khàn đặc.
“Ba năm trước, người mẹ kế đã bán ta cho một bà góa phụ, khi gặp ngài đó là lúc mà họ đang áp giải ta đi, ngài có thể hỏi tỳ nữ của phu nhân, bọn họ đều biết.”
Triệu Vọng Tích cười khẩy buông cổ áo ta.
“Tất nhiên bọn họ đứng về phía cô, các người là một đội.”