Ta sinh ra và lớn lên trong gia đình của một thương nhân thấp hèn, một lần tình cờ đã cứu được tiểu công tử của nhà Hầu tước Nam Bình.
Công tử nói sau này sẽ lấy ta làm vợ, ta đã ngây thơ trao đi sự tin tưởng và tình yêu trong sáng nhất, ta đã liều mình làm không biết bao nhiêu việc ngu ngốc.
Nhưng vào một ngày nọ, kế mẫu có ý định muốn bán ta đi, ta đã chạy đến van xin, cầu cứu hắn ta để rồi nhận lại sự nhục mạ.
“Kiều Kiều, ngay cả việc làm thiếp của ta thì ngươi cũng không có đủ tư cách.”
Sau này, một người mang danh ác quỷ nổi tiếng nhất kinh thành đã chỉ cho ta một con đường sống.
Công tử thì hối hận, dâng hiến công lao chiến công để muốn cưới ta.
**1**
Để giành lấy cây quạt mà Triệu Vọng Tích thích, ta đã liều mình cưỡi ngựa và giành chiến thắng trong cuộc thi.
Khi con ngựa của ta đã vượt qua vạch đích, tiếng cười vang lên khắp nơi.
“Chỉ vì muốn lấy lòng Triệu tam công tử, nàng ấy lại dám thi cưỡi ngựa với tiểu thư nhà Tướng quân An.”
“Tam công tử, nàng ta si tình ngài đến thế, không thì người hãy cân nhắc mang nàng về đi.”
Ta thực sự không giỏi cưỡi ngựa, bắn cung, việc chiến thắng đều phụ thuộc vào sự mạo hiểm mạng sống của mình.
Cố nén sự khó chịu trong người khi đưa cây quạt mà đã phải chiến thắng để có được cho Triệu Vọng Tích.
Công tử liếc nhìn, cây quạt được làm bằng ngọc bạch ngọc, bề mặt là lụa tơ tằm với một bức tranh tuyết chiếu mai đẹp mê hồn.
Nhưng chàng chỉ khẽ buông tay làm cho cây quạt rơi xuống đất.
“Ta không thích, lúc đấy chỉ nói vu vơ thôi.”
Giọng nói đầy sự khinh miệt và khó chịu, ta không biết anh ta đang nói về cây quạt hay đang ám chỉ ta.
“À, ta làm vậy Kiều Kiều sẽ không giận chứ.”
Tam công tử mỉm cười với đôi mắt lấp lánh.
Từ khi sinh ra ta đã phản ứng chậm hơn người khác, mẫu thân ta nói rằng do sinh ra đã ngu ngốc.
Nhìn ánh mắt mọi người xung quanh như đang xem kịch, ta vẫn còn tức giận, thở gấp chỉ biết mơ hồ nói một câu.
“Ngài vui là được.”
Ngài khẽ ậm ừ như thể thấy buồn chán, một lúc sau, từ túi áo lấy ra một lọ thuốc mỡ rồi ném về phía tôi.
“Vừa rồi ta thấy ngươi bị va vào chân, để ta cho người đưa ngươi đi bôi thuốc.”
Ta ngẩn ngơ, không ngờ chàng ấy lại để ý đến điều này.
Nhưng vì chân ta đã quá đau không chịu nổi nên đã không từ chối.
Phòng nghỉ cách đây một đoạn khá xa, ta bôi thuốc xong lại vội vã trở về.
Nhưng khi đến nơi thi ngựa thì đã vắng không còn ai.
Triệu Vọng Tích cùng các công tử tiểu thư đã đi hết, chỉ còn lại một mình ta.
Ta nắm chặt lọ thuốc trong tay, mắt mơ hồ.
Đây là vùng ngoại ô, kinh thành cách đây ba mươi dặm. Họ mang ngựa và xe đi hết, ta phải về thế nào đây?
Có phải chàng ấy cố ý đùa giỡn với ta không?
**2**
Ta chậm rãi bước dọc theo con đường lớn.
Con đường trước mắt như dài vô tận, những tưởng nó sẽ không bao giờ kết thúc.
Kỳ thực cũng không thể trách Triệu Vọng Tích coi thường ta.
Ta và Triệu Vọng Tích vốn là hai người khác nhau một trời một vực.
Chàng là con trai thứ ba của Hầu tước Nam Bình, sống tự do phóng khoáng, còn ta chỉ là con ngoài giá thú của một thương nhân giàu có.
Di nương không thích mẫu thân ta, cũng không thích ta.
Ba năm trước, bà bán ta cho một góa phụ lớn hơn cha nhiều tuổi, ta đã vùng vẫy vô ích rồi bị đẩy đi, gặp đúng lúc Triệu Vọng Tích đang đánh nhau.
Người đàn ông cầm dao đâm vào tim Triệu Vọng Tích.\
Xung quanh có một đám người đang xem nhưng tuyệt nhiên không ai dám ngăn cản.
Ta đã nghĩ dù sao cũng chết nên đã đánh đổi mạng sống hèn mọn đổi lấy mạng cho Triệu Vọng Tích.
Thế là ta đã liều mình lao vào.
Con dao đâm xuyên qua cơ thể, rất đau và máu chảy rất nhiều, tên tiểu nhân đã đâm ta sợ hãi bỏ chạy.
Ta đã không chết và được Triệu Vọng Tích mang về phủ Hầu tước.
Triệu Vọng Tích hỏi tôi muốn gì?
Ta muốn không bị bán, chỉ muốn sống tốt cùng mẹ và được sống như một con người.
Ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nói:
“Có thể nói với phu nhân thả thiếp và mẫu thân của thiếp được không?”
Tam công tử nhướng mày: “Ta không thể can thiệp vào chuyện nhà người khác.”
Dường như chàng nhìn thấy sự thất vọng của ta, cười rạng rỡ.
“Nhưng nếu ta lấy ngươi, tự nhiên ta có thể bảo vệ ngươi và mẫu thân của ngươi.”
Ta ôm vết thương, cả người run lên vì đau đớn, sợ hãi nhìn Triệu Vọng Tích.
Triệu tam công tử kiêu ngạo như tỏa sáng, nhưng với thân phận như vậy làm sao xứng với công tử phủ Hầu tước?
Nhưng Triệu Vọng Tích kiên quyết.
Triệu Vọng Tích ra vào nhà tôi vài lần, mẹ kế quả nhiên không còn ức hiếp ta và mẫu thân nữa.
Vậy là ta ngây thơ tin tưởng, dùng hết tất cả lòng dạ cố gắng ở bên chàng.
Ta đã suy nghĩ quá chậm.
Cho đến giờ ta mới nhận ra tất cả chỉ là trò đùa của hắn ta.
Tam công tử Triệu vốn trác táng, hà cớ sao ta lại nghĩ rằng hắn sẽ trao trái tim chân thành cho ta.
Cuối cùng chỉ có ta trao đi trái tim rồi bị hắn ta giẫm xuống bùn.
Nhưng nếu Công tử ghét ta và không hề để ý đến ta thì thôi, tại sao lại nói muốn lấy ta?
Ta không thể hiểu, ta chỉ cảm thấy rất tủi thân.
**3**
Ngoại ô kinh thành vào tháng bảy, mưa lớn ập đến bất ngờ.
Cơn mưa ào ạt làm ướt hết quần áo, tóc tai, làm mờ đi cả tầm nhìn.
Ta không nhìn rõ đường rồi trượt chân ngã vào vũng bùn bẩn.
Ta rút người lại trong nước bùn lạnh lẽo, cơn mưa mang đến sự lạnh giá thấu xương.
Trong một khoảnh khắc ta đã nghĩ, liệu mình sẽ chết ở đây không?
Sau một lúc lâu, đến khi ý thức dần mơ hồ, ta nghe thấy tiếng xe ngựa từ phía sau đang đến gần, ta đã cố gắng bò ra giữa đường vẫy tay.
Ta muốn sống, mẫu thân đang chờ ta ở nhà.
Bà chỉ còn mỗi mình ta.
Chủ xe ngựa đã cứu ta, mặc bộ quần áo ướt đẫm ngồi co ro trong góc xe.
Vị đại hiệp trẻ mặc đồ đen, lười biếng tựa vào xe, đôi mắt trầm lắng, đầy kiên định, xương cốt tuyệt vời, nhìn chàng ta với dáng vẻ điềm tĩnh, đáng tin.
Chàng nhìn ta với ánh mắt sâu lắng, đưa tay về phía ta.
Quần áo ta đã dính sát vào người, lộ rõ từng đường cong.
Ta co rúm người, trong lòng tuyệt vọng.
Nhưng chàng chỉ lấy một chiếc áo khoác rồi choàng lên cho ta.
“Đừng sợ.”
Giọng chàng trong trẻo như dòng suối chảy, ngay lập tức đã làm dịu đi nỗi sợ của ta.