8
Hình như tất cả các hoàng đế sau khi lên ngôi đều không thể thiếu việc tìm tiên hỏi thuốc, nhưng Lý Quang Bạch còn trẻ mà đã mê đắm con đường này, tất cả đều là công lao của Ba Nhan La.
Ta muốn giúp Ba Nhan La thêm một liều thuốc mạnh, nên đêm không ngủ, ngồi trước bàn, nghịch mấy lọ thuốc trước mặt.
Nhưng Thành Lăng từ điện bên cạnh mặc áo ngủ, chân trần đi đến, trẻ con trong cung trưởng thành sớm, Thành Lăng còn nhỏ, lúc này kéo tay ta, dựa vào lòng ta nói nhẹ: “Dì đừng sợ, A Lăng sắp lớn rồi, dì đừng làm những việc không tốt, A Lăng cũng sợ không bảo vệ được dì.”
Văn võ bá quan cũng nhìn ra Lý Quang Bạch những năm qua không đáng tin, những thầy dạy của Thành Lăng đều là những người có kinh nghiệm sâu sắc, họ dạy dỗ Thành Lăng rất tốt, đúng thì là đúng, sai thì là sai. Thành Lăng còn nhỏ nhưng rất đáng tin, sau này chắc chắn sẽ trở thành một vị hoàng đế tốt, nhưng ta không khỏi đau lòng.
“Dì sẽ không làm, dì sẽ ở bên A Lăng lớn lên.” Ta dịu dàng dỗ dành Thành Lăng, cuối cùng đặt thuốc xuống.
Xuân đi thu đến, lại thêm một năm.
Lý Quang Bạch đã bỏ bê triều đình từ lâu, ngã gục trên giường thêu của Ba Nhan La.
Những viên đan dược mà Ba Nhan La cho hắn ta uống hàng ngày chẳng qua là thuốc độc, đạo sĩ mồm mép nói hoàng đế vào cõi tiên, dùng tiên đan trở nên hồng hào, thực chất chỉ là ảo giác và phù thũng, thêm vào đó là thuốc của thái y viện, làm sao mà không có tinh khí thần chứ?
Chỉ là tự lừa dối mình mà nói là công của tiên đan mà thôi.
Lý Quang Bạch không thể ngồi dậy được nữa, một bát canh sâm giữ lại mạng sống của hắn ta.
Khi ta đến gặp Ba Nhan La, nàng ta đã uống thuốc độc, miệng đầy máu, nằm trên đất cười điên cuồng. Nàng ta ngẩng đầu nhìn ta, cười nói: “Cảm ơn hoàng hậu đã thành toàn, thiếp xin đi trước một bước. Ngọc lang, thiếp đến rồi…”
Ngọc lang, Nam An Vương Lý Quang Ngọc.
Năm đó Lý Quang Ngọc và Lý Quang Bạch là những hoàng tử cạnh tranh gay gắt nhất, nhưng trong một lần săn bắn ở ngoại thành, Lý Quang Ngọc vô cớ bị gãy một chân, trong đó chắc chắn có bàn tay của Lý Quang Bạch.
Chỉ có thể nói là quả báo.
Ta nhìn vào khuôn mặt giống đại tỷ mình năm phần, cuối cùng cũng cho người đưa nàng ấy đi, cho nàng ấy một cái chết đẹp.
Đã lâu rồi ta không gặp Lý Quang Bạch, lần gặp lại, hắn nằm trên long sàng, ngay cả nhấc tay cũng không có sức, nhưng tinh thần lại tốt lạ thường, ánh mắt trong sáng hơn bao giờ hết.
Có lẽ là hồi quang phản chiếu.
Lần hiếm hoi ta trang điểm lộng lẫy, khi hắn ta gần như sắp ra đi, ta cài một bông mẫu đơn đỏ nhất trong ngự hoa viên lên đầu, cười rạng rỡ.
“Ngươi yên tâm đi, Thành Lăng sẽ thay ngươi giữ vững giang sơn Nam Chiếu này, Ba Nhan La mê hoặc chủ thượng, lòng dạ đáng giết, đã tự sát.” Ta ngồi bên giường, hơi chán nản nhìn móng tay vừa nhuộm bằng hoa phượng tiên.
“Nàng ta là người của nàng?” Lý Quang Bạch nhìn ta bình thản, như thể đang nói chuyện gia đình.
“Tất nhiên là không, chỉ là chúng ta có cùng mục tiêu mà thôi. Những năm qua ngươi làm chuyện bẩn thỉu còn ít sao, người muốn lấy mạng ngươi cũng không ít. Chân của Lý Quang Ngọc bị gãy như thế nào, hài tử của Thái hậu cô cô mất ra sao, Dương quý phi và tiểu nhi tử bị bỏ rơi thế nào, tiên đế chết ra sao, sau khi lên ngôi ngươi đối xử với đại tỷ ta như thế nào, ngươi đối xử với dân chúng Nam Chiếu ra sao?” ta chế nhạo.
“Chu Như Nhã, cho dù ta có lỗi với cả thiên hạ, nhưng chưa bao giờ có lỗi với nàng. Ta đã cho nàng vị trí hoàng hậu, cho nàng vinh quang trọn vẹn, chính ta đã đặt nàng lên đỉnh cao quyền lực, không để bất kỳ ai bắt nạt nàng.”
Lý Quang Bạch nhìn ta đầy bất mãn: “Nàng đối với ta, không có một chút tình cảm nào sao?”
“Tình cảm? Ngươi nghĩ ta thật sự không biết đại tỷ mình chết như thế nào sao?” ta lạnh lùng nhìn hắn ta.
Hắn ta vội vàng đưa Lý Triều Dương đi hòa thân, chẳng phải vì trong lòng có điều ám muội sao?
Trong cung này có không ít người nhận ân huệ của đại tỷ ta, một đêm nọ ta giả làm cung nữ để gặp Lý Triều Dương sắp đi hòa thân, nàng ta bị trói chặt, nhiều người canh gác, nhưng ta vẫn gặp được nàng ta.
Nàng ta nói cho ta biết sự toan tính của Lý Quang Bạch, hãm hại hoàng tử, sau khi lên ngôi giết hết những người từng thấy cảnh khốn khó của mình trong cung hoang. Hắn ta và đại tỷ ta thường xuyên cãi nhau, thường xuyên bạo hành tỷ ấy, lần nào cũng sỉ nhục tỷ, đại tỷ ta nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cho đến khi vô tình biết được hắn ta đã tính kế với cô cô.
Ta không thể tưởng tượng được đại tỷ ta đã đau lòng thế nào khi biết điều đó, người thiếu niên mà tỷ yêu thương từ lâu đã trở nên mờ nhạt. Ta cũng không biết họ đã tranh cãi như thế nào, chỉ biết rằng đại tỷ ta bị giam trong cung Vị Ương ba ngày không ăn uống, hắn ta muốn tỷ ấy cầu xin.
Đại tỷ ta tự vẫn trong cung Vị Ương, đây là bí mật cấm kỵ nhất trong cung.
Hắn ta nghe ta nhắc đến đại tỷ, hiếm khi thấy hắn ta sợ hãi, khó nhọc cử động, dựa vào phía sau.
Không bao lâu sau Lý Quang Bạch qua đời, Thành Lăng danh chính ngôn thuận lên ngôi hoàng đế.
Nhưng một biến cố đã xảy ra, Lý Quang Ngọc cùng các phiên vương đem theo binh mã lấy cớ ta loạn quyền không muốn cho Thành Lăng lên ngôi.
“Không nhiếp chính tự nhiên cũng có cách để không nhiếp chính, trong lịch sử hoàng gia luôn có những trường hợp ngoại thích loạn quyền, nếu bệ hạ có thể noi theo triều Bắc Ngụy ‘tử quý mẫu tử’, thì coi như cũng có lời giải thích với thần tử.” Lý Quang Ngọc mở miệng, trong mắt hắn lóe lên sự tinh anh.
Nghe đến đây ta không thể đứng yên được nữa, nắm chặt rèm rồi buông ra, cũng tốt, vốn không tham lam vinh hoa trong cung, thứ ta muốn chưa bao giờ có được, nếu có chết cũng chẳng sao…
“Hay lắm, hay lắm, Nam An Vương nói lời này thật không biết xấu hổ, tính toán như vậy lại dám nói thẳng trước mặt ta, cơ thể không dùng được, nhưng đầu óc thì giỏi tính toán.”
Qua rèm, ta nghe thấy giọng nói của người xưa, giọng có chút già nua, nhưng vẫn ngạo nghễ như ngày nào.
“Vi thần Trần Thiếu An, khấu kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Nước mắt ta không kìm được nữa, Thiếu An ca ca đã trở về…
“Trần khanh bình thân.” Thành Lăng mở miệng.
“Trần Thiếu An, ngươi nhận lệnh tiên đế trấn giữ Bắc Cương, sao dám không triệu mà về kinh?”
“Tuyên Bình Hầu có lòng phản nghịch.”
“Nếu ta không trở về, e rằng giang sơn này sẽ lại đổi chủ.”
“Hôm nay ta mang theo thượng phương bảo kiếm mà Cao Tông ban cho Tuyên Bình Hầu phủ, xem ai dám lay động giang sơn của thánh thượng.”
Tiếng kiếm rút ra khiến đại điện lặng ngắt như tờ.
“Ngươi…”
“Hừ, ta nói Tuyên Bình Hầu, ngươi lại ngay thẳng ở chỗ nào, ai mà không biết chuyện của ngươi với Thái hậu năm xưa, bây giờ ngươi như thế này, thật khó để chúng ta không tin ngươi muốn về kinh đô nắm quyền, quân đội trong tay, chẳng phải do nhà họ Trần quyết định sao.” Lý Quang Ngọc đứng lâu có chút không chịu nổi, liền nhờ người đỡ, khí thế yếu đi, liền bắt đầu nói những điều vô nghĩa.
“Ta, Trần Thiếu An, năm tuổi cầm giáo hồng anh, mười tuổi tòng quân giết giặc, mười tám tuổi thu phục mười bảy thành Bắc Cương được phong hầu, khi đó ngươi còn không rời vú nuôi được, trên đời này chỉ có ngươi, Nam An Vương, mới dám nghi ngờ lòng trung thành của nhà họ Trần.”
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó
“Nói lời hay thì ai chẳng biết, lúc đó ngươi và nhà họ Chu trong ngoài kết hợp, ai bảo đảm được sự bình yên của hoàng gia ta?”
Ta vén rèm lên, tay cầm dao găm, nhưng Trần Thiếu An lại quỳ xuống ngay lúc đó.
“Thần Trần Thiếu An ở đây xin thề, đời này sẽ trấn giữ biên cương, tuyệt không bước vào kinh thành nửa bước, nếu lời thề bị phá, thiên hạ ai cũng có thể giết ta.”
Vở kịch này kết thúc bằng việc các phiên vương không đạt được lợi ích gì và trở về phong địa của mình, Thành Lăng thuận lợi kế vị, không ai có chút dị nghị nào.