Hắn biến lại thành con rắn độc trong lãnh cung lúc đó, nhìn ta đầy ác độc: “Chu Như Nhã , đừng giả vờ nữa, từ nhỏ ngươi đã phải nương tựa người khác, luôn bị Chu Trạch Yên đè đầu, mọi người đều coi thường ngươi, vì vậy ngươi mới có thể nhìn thấu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, bởi vì chúng ta cùng một loại người.”
“Ngươi nên cảm ơn ta, sau này sẽ không còn ai nói ngươi không bằng tỷ tỷ của ngươi nữa.”
“Đồ điên.”
Hắn ta hoàn toàn không biết ta cảm thấy may mắn thế nào khi tỷ ấy là đại tỷ của ta.
“Ngươi sai rồi.”
Hắn ta xảo trá và độc ác, nên tưởng rằng ai cũng giống mình.
Hắn coi ta là đồng loại, muốn tìm sự công nhận từ ta, nhưng ta quyết không như ý hắn ta muốn.
“Ta có thể nhìn thấu ngươi ngay từ cái nhìn đầu tiên, không phải vì chúng ta cùng một loại người, mà vì so với đại tỷ trong sáng như ánh trăng, ngươi đứng cạnh tỷ ấy chẳng khác nào con chuột trong cống rãnh. Đại tỷ ngây thơ, bị tình yêu làm mờ mắt, không nhìn ra tâm địa bẩn thỉu của ngươi, nhưng ta không ngốc, người như ngươi, hoàn toàn không xứng với tỷ ấy. Nếu không phải vì đại tỷ thương hại ngươi, cả đời này ngươi chỉ có thể sống trong…”
Chát!
Tiếng tát vang dội khắp gian phòng.
Tai ta ù đi, miệng nếm thấy vị máu.
Ta biết, ta đã chạm vào nỗi đau của hắn ta.
Lý Quang Bạch tức giận bỏ đi.
Còn làm vỡ cả bình hoa trong phòng.
Để lại một mớ hỗn độn.
Mặt ta đau rát, nhưng đau hơn là trái tim, đây là người mà đại tỷ ta yêu sao… lợi dụng tỷ ấy, phản bội tỷ ấy, làm tổn thương tỷ ấy.
Người tỷ tỷ tốt đẹp như vậy, lại bị hủy hoại trong tay kẻ cặn bã này.
Ta không cam tâm… thật sự không cam tâm.
7
Ngày hôm sau ta mới biết, Lý Quang Bạch đêm qua sủng hạnh một vũ nữ do phiên vương dâng lên, tên là Ba Nhan La.
Ngay lập tức phong nàng ta làm phi, mấy ngày liên tiếp, ân sủng không ngừng.
Bước lên con đường giàu sang phú quý này, Ba Nhan La chỉ dùng hai việc, một là sự nịnh bợ tột cùng còn hơn cả những kỹ nữ ở Dương Châu, hai là vẻ ngoài giống đại tỷ ta đến năm phần.
Ta biết Lý Quang Bạch cố tình làm ta kinh tởm.
Đại tỷ ta đã thỏa mãn tất cả mong đợi của ta về một tiểu thư khuê các, quý nữ được nuôi dạy từ gia đình danh gia vọng tộc, dịu dàng, thanh nhã, cao quý, chưa bao giờ tranh giành, cũng chưa bao giờ lợi dụng nhan sắc, vì sau lưng tỷ có đủ sự hậu thuẫn. Lần duy nhất tỷ ấy dùng mưu kế, cũng là để giúp Lý Quang Bạch thăng tiến.
Nhưng Ba Nhan La thì khác, nàng ta nắm bắt được khuôn mặt này, dùng nó làm những việc đê tiện nhất.
Không ai có thể bôi nhọ đại tỷ ta.
Ta không thèm tranh sủng, nhưng khắp nơi đều nhằm vào Ba Nhan La.
Lý Quang Bạch chắc chắn tìm thấy niềm vui trong đó, nghĩ rằng có thể dùng Ba Nhan La để kích thích ta.
Ta cũng làm theo ý hắn ta, không còn đối đầu trực tiếp với hắn nữa, ta học cách giấu đi nỗi hận trong lòng, khi hắn ta đến, bắt đầu thuận theo hắn, nhưng cũng không bao giờ che giấu sự lạnh lùng của mình.
Đối với người tự ti và cố chấp như Lý Quang Bạch, để hắn khao khát mà không đạt được, đó chính là điểm yếu của hắn ta.
Ta vào cung ba năm, vẫn không có nhi tử, Lý Quang Bạch chịu đựng được, nhưng các đại thần thì không, họ liên tục khuyên hắn ta không nên quá sủng ái một người, và khuyên hắn lập hậu.
Đêm đó, hắn đến cung của ta với vẻ mặt không vui.
Hắn ta cảm thấy khó chịu, khiến ta cũng khó chịu theo.
Sau khi ân ái, hắn ôm ta từ phía sau, tay vuốt ve bụng ta, giọng nói lạnh lùng.
“Uống thuốc dưỡng thai bao lâu rồi, tại sao vẫn không có kết quả?”
Trước sự nghi ngờ của hắn ta, ánh mắt ta thoáng qua một nụ cười khinh miệt.
“Mỗi lần chẳng phải đều là bệ hạ nhìn thiếp uống sao?”
Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên hỏi ta: “Nàng khắp nơi nhằm vào Ba Nhan La, là vì nàng ta có khuôn mặt đó, hay vì trẫm?”
Câu hỏi thật nực cười, ta không thèm trả lời.
“Bệ hạ, đã khuya rồi, ngủ đi thôi.”
Hắn ta đột nhiên ôm chặt lấy ta, như thể muốn hòa tan ta vào xương máu của mình.
Sau đó, hắn từ từ buông tay ra.
Ta không bao giờ nói lời ác ý với hắn, nhưng cũng không thể nói ra những lời khiến hắn vui.
Không lâu sau, hắn phong ta làm hoàng hậu, đồng thời cũng thu lại tình cảm của mình.
Hắn bắt đầu ân sủng đều khắp, trở thành con bướm say mê trong vườn hoa.
Những đại thần ngày xưa từng khuyên bảo đều hối hận không kịp, nhưng đã muộn.
Hai năm sau, hắn ta phong Lý Thành Lăng làm thái tử, dù sao thì khác với tiên hoàng, hắn ta lên ngôi năm năm cũng chỉ có một đứa con trai này.
Thái hậu cũng dần giao phó mọi việc lớn nhỏ trong cung cho ta, bà lui về an dưỡng trong Phật đường, nhìn ta với ánh mắt vô cùng hài lòng, còn thường nói rằng Trạch Yên khi còn sống quá mềm lòng, không thể làm cho một số nô tài khiếp sợ, không quản lý được cung sâu ăn thịt người này.
Những năm đầu Lý Quang Bạch lên ngôi, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, biên cương liên tiếp chiến thắng, ai ai cũng nói hắn ta là một vị quân vương anh minh.
Nhưng bây giờ, hắn chìm đắm trong cảnh giàu sang phú quý, không thể thoát ra được, chàng thiếu niên gầy gò sạch sẽ năm xưa, giờ đây toàn thân đầy dầu mỡ.
Trong tiệc mừng năm mới, Ba Nhan La nằm trong vòng tay hắn, dùng ngón tay thon dài đút nho vào miệng hắn ta.
Tay Lý Quang Bạch ôm lấy eo nàng ta, vui đùa mà không để ý đến ai, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn ta.
Đột nhiên, Ba Nhan La uốn éo nói: “Bệ hạ, y phục của hoàng hậu nương nương thật là đẹp, thần thiếp thấy rất thích.”
“Vậy trẫm thưởng cho nàng cũng được mặc y phục đỏ.” Lý Quang Bạch nhìn chằm chằm vào ta, nhưng ta vẫn không có phản ứng gì.
Ta đã đạt được những gì mình muốn, nên không cần phải diễn cùng hắn nữa.
Lý Quang Bạch bị kích động, cuối cùng uống say mèm, chẳng nhớ gì đến triều đình, đến dân chúng nữa.
“Nguy lầu cao trăm thước, tay có thể hái sao trời, không dám nói lớn tiếng, sợ kinh động người trên trời. Đây là bài thơ thiếp mới học, nhưng thiếp không tin có lầu cao trăm thước nào có thể hái được sao.”
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó
“Có gì khó đâu, trẫm sẽ hạ chỉ cho đám dân hèn đó xây một tòa nhà hái sao cho ái phi. Đến lúc đó trẫm cùng ái phi nâng chén mời trăng, có khác gì tiên nhân trên trời.”
Ta lạnh lùng nhìn trò hề trước mắt.
Ngai vàng của Lý Quang Bạch quá vững chắc, vững đến mức hắn ta quên mất rằng có hơn hai mươi ngươi huynh đệ ruột đang nhòm ngó giang sơn của mình.
Hắn ta không quản nổi thiên hạ này, tự nhiên sẽ có người thay hắn.