3
“Tỷ tỷ ơi, tỷ thấy sao rồi, muội thấy con rắn đó không giống là…” đại tỷ tỉnh dậy trong cung hoàng hậu, ta ngồi bên giường nhẹ nhàng hỏi.
“Suỵt, A Nhã…” Đại tỷ yếu ớt dựa vào vai ta, thì thầm, “Giúp hắn ta một lần, chỉ lần này thôi.”
Ta dù nhỏ hơn tỷ ấy hai tuổi, nhưng cũng hiểu được phần nào, nên không nói thêm gì.
Hoàng hậu và một nhóm phi tần vội vàng chúng ta.
“Trạch Yên không sao, làm phiền cô mẫu lo lắng.” đại tỷ đứng dậy nói.
“Lần này cũng nhờ cậy đến tên bướng bỉnh nhà Tuyên Bình Hầu, chỉ có điều, Dương quý phi, công chúa Triều Dương cũng đã mười hai tuổi, ngươi cũng nên quản lý chặt chẽ hơn.” Hoàng hậu nhanh chóng bảo đại tỷ đứng lên, rồi quay đầu nói với Dương quý phi phía sau.
“Xin hoàng hậu thứ tội, đứa trẻ này bị thiếp và thánh thượng chiều hư, thiếp đã cấm túc nó trong cung của thiếp rồi.” Lời của hoàng hậu rõ ràng không có trọng lượng, Dương quý phi chỉ hơi cúi người, đáp lại có phần hời hợt.
Nàng ta xinh đẹp kiều diễm nhưng không có đầu óc, ỷ được Hoàng thượng thích nên việc gì cũng lôi Hoàng thượng ra nói.
Một nhóm phi tần tụ tập lại ồn ào, Hoàng hậu liền bảo họ lui xuống, sau đó ngồi bên giường, nắm tay đại tỷ ta nói nhiều lời thân thiết, rồi nhìn ta bảo rằng đã là người một nhà thì cũng nên thường xuyên vào cung thăm bà, cung Phụng Nghi của bà rất lạnh lẽo, đừng ngại ngùng.
Đại tỷ vô tình nhắc đến sự ngang ngược của Dương quý phi, Hoàng hậu cô cô khẽ ngẩn người, rồi thở dài: “Là do bổn cung không may mắn, đến giờ không có lấy một đứa con, là bổn cung vô phúc.”
“Cô cô nói gì vậy, sinh con sinh hiền, hai nam một nữ của Dương nương nương, đứa nào cũng phô trương, chẳng bằng vị hoàng tử mà thần nữ gặp ở cung hoang.” đại tỷ tiếp lời.
Ta thấy đại tỷ nắm chặt chiếc khăn tay dưới chăn.
“Cung hoang? Đúng rồi, bổn cung nhớ cách đây bảy tám năm Thẩm tần bị phế, ngay cả Thất hoàng tử nhỏ tuổi cũng bị liên lụy, bị xóa tên khỏi ngọc điệp, bị giam cầm tự sinh tự diệt, Thẩm tần năm năm trước đã tự vẫn, vị hoàng tử đó vẫn còn sống sao?” Hoàng hậu dường như nhớ lại chuyện cũ, hứng thú nói.
“Là người ca ca đó đã kịp thời dùng thảo dược cứu đại tỷ, không nói một lời, nhưng dáng người cao gầy, còn đẹp hơn con trai của Dương nương nương, rất đẹp trai!” ta nhẹ nhàng nắm lấy tay đại tỷ, cười ngốc nghếch.
Hoàng hậu bị dáng vẻ ngốc nghếch của ta làm bật cười, nhẹ chạm vào trán ta, trách yêu: “Con bé này~”
Người nói có ý, người nghe cũng hiểu ý.
Vì thế vài tháng sau, khi Trần Thiếu An nói với ta rằng Hoàng hậu đã nhận nuôi hoàng tử của cung hoang, Lý Quang Bạch, ta không quá ngạc nhiên, nếu đại tỷ có thể hạnh phúc, ta sẵn lòng tham gia.
Hoàng hậu cô cô tính tình kiên cường, không muốn hạ mình, nên không được Hoàng đế yêu chiều nhiều. Lần này hiếm hoi xin Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không thể không nể mặt cô cô.
“Lý Quang Bạch đối với Hoàng thượng và Hoàng hậu khiêm nhường cung kính, dù bắt đầu học muộn, nhưng ta nhìn ra, hắn ta trong tháng qua ở Quốc Tử Giám thể hiện tài năng xuất chúng, ngay cả Hoàng thượng cũng khen vài câu.” Trần Thiếu An nằm trên cành cây to trước sân, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, rất nhàn nhã.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt chàng thiếu niên khoảng thời gian đó thật bình yên.
“Hắn ta còn thông minh hơn cả Thiếu An ca ca sao?” ta ngồi trên bậc thềm trước cửa, chống cằm hỏi một cách chân thành.
“Ta đây ba tuổi biết chữ, bốn tuổi làm thơ, mười tuổi ra trận giết địch, tám tuổi còn cứu được một tuổi muội muội xinh đẹp, ai mà bằng được ca ca đây chứ.” Trần Thiếu An tự đắc nói.
“Bị phu tử đánh vào tay đau không?”
“Đau lắm, giờ ta không dám cầm bút, ta…” Trần Thiếu An phát hiện mình lỡ lời, mặt đỏ bừng.
Ta mím môi cười.
“Đồ vô tâm.” Trần Thiếu An vừa cười vừa mắng, nhưng giọng điệu lại tràn đầy yêu thương.
Nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của hắn, ta dường như hiểu được cảm giác của đại tỷ.
Nếu Trần Thiếu An tính kế với ta, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Nếu không có hắn, có lẽ ta đã chết trong cái thùng nước đó rồi.
Ta vẫn nhớ khi mới đến phủ tướng quân, đêm nào cũng gặp ác mộng, nhắm mắt lại là thấy cảnh gia đình bị thảm sát.
Ban đêm ngủ không yên, ban ngày liền uể oải.
Chính Trần Thiếu An đã xin được bùa của đại sư trong chùa cho ta, bảo rằng nó có thể bảo vệ ta.
Hắn còn tự tay vẽ một đống bùa linh tinh, dán trước cửa phòng ta, kết quả là dọa cả người hầu của ta.
“Thiếu An ca ca, huynh sẽ luôn ở bên muội chứ?” ta không kìm được hỏi.
Trần Thiếu An không do dự: “Tất nhiên rồi.”
Nói xong, hắn mới nhận ra, đỏ mặt trèo tường chạy mất, để lại một câu hẹn ngày khác gặp lại.
4
Năm Thiên Kỳ thứ mười bảy, Lý Quang Bạch nhập chủ Đông Cung.
Bốn chữ “Trung cung đích xuất” giúp hắn thoát khỏi thân phận gốc gác đáng xấu hổ.
Sau khi Hoàng hậu nhận nuôi Lý Quang Bạch, bà đã từng mang thai một hài tử, nhưng tiểu hài tử chưa thành hình này đã bị tiểu nhi tử của Dương quý phi đụng phải, dẫn đến mất mạng. Cô cô tổn thương cơ thể, không thể có con thêm nữa, hoàng đế giận dữ, từ đó trong cung xuất hiện thêm một phi tử và hoàng tử bị ghẻ lạnh.
Trong một năm, Hoàng thượng bị bệnh nặng, các đại thần hoảng loạn, liên tục dâng sớ, yêu cầu lập thái tử sớm để củng cố gốc rễ quốc gia.
Hoàng thượng chọn tới chọn lui trong đám hoàng tử không ra gì của mình, dù không muốn thừa nhận, nhưng đứa con từng bị ghẻ lạnh do liên lụy bởi dòng họ mẫu thân lại là đứa thông minh nhất và giống ông nhất.
Đây là năm thứ ba đại tỷ ta tròn mười lăm tuổi, hoàng thượng và hoàng hậu cuối cùng đã quyết định chuyện hôn nhân của tỷ ấy với Lý Quang Bạch, thiếu nữ từ tuổi dậy thì đã nhíu mày nay cuối cùng cũng giãn ra khi tròn mười bảy tuổi.
Những năm qua, Lý Quang Bạch đối với tỷ ấy thật lòng tốt, chỉ cần tỷ muốn, hắn đều làm, chỉ cần tỷ vui, hắn khiến cho cả phủ Chu phải hài lòng.
Điều thú vị là, chỉ cần tỷ ấy có gì, hắn cũng sẽ mang cho ta một phần, chắc chắn là muốn ta nói thêm lời tốt về hắn.
Hôm đó, Lý Quang Bạch cưỡi con ngựa cao lớn, mặc áo bào bốn móng rồng, trên đính hoa thêu lộng lẫy, từ lầu thêu của phủ tướng quân đón đại tỷ ta về, theo lý hắn là thái tử, không cần đích thân đến rước dâu, nhưng hắn đã đích thân đến đón tỷ tỷ ta, khiến phụ thân ta rất hài lòng.
Ba lễ sáu sính, mười dặm kiệu hoa.
Ta thở dài vì người có tình cuối cùng cũng thành đôi, rồi quay đầu nhìn Trần Thiếu An uống say mèm trong tiệc thành thân của đại tỷ, miệng lẩm bẩm những câu nói lảm nhảm.
Ta chỉ cảm thấy khóe miệng hơi co giật, thật là không đáng tin chút nào.
Ngày đại tỷ lấy phu quân, ta chưa bao giờ thấy Lý Quang Bạch dễ nhìn như vậy, ta thậm chí quên mất những định kiến trong lần đầu gặp hắn, chỉ cảm thấy đại tỷ đã lấy được người mình yêu, đôi trai tài gái sắc thật xứng đôi.
Đại tỷ sống tốt ở Đông Cung, nhà họ Chu là chỗ dựa vững chắc, Lý Quang Bạch chưa từng lạnh nhạt với tỷ ấy ngày nào.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi nào nhỉ? Có lẽ là từ khi đại tỷ sinh hạ hoàng trưởng tôn.
Hoặc cũng có thể là từ khi quyền lực tập trung vào tay Lý Quang Bạch, sau khi hắn thuận lợi lên ngôi.
Đó là lần cuối cùng ta gặp đại tỷ, lúc đó tỷ ấy ôm hoàng tử nhỏ ngồi lặng lẽ bên giường, dịu dàng yên tĩnh, nhưng quanh người lại toát ra nỗi u sầu không tan. Ta nắm tay tỷ ấy hỏi liệu có phải Lý Quang Bạch sau khi lên ngôi đã đối xử tệ với tỷ hay không.
Tỷ ấy khẽ nhíu mày, bảo ta không được nói bậy, tỷ luôn không quản chuyện nhà, nhưng hôm đó lại lải nhải kể nhiều điều, cuối cùng nắm chặt tay ta, hỏi: “A Nhã, chuyện hôn nhân của muội với Trần Thiếu An có tiến triển gì không, phủ Tuyên Bình Hầu có đề cập gì không?”
Câu hỏi dồn dập, lúc đó ta chỉ nghĩ là chuyện tâm tình, mặt đỏ bừng, chỉ nói không vội.
Ta cuối cùng sẽ lấy Trần Thiếu An, đó là duyên số từ nhỏ, chắc chắn sẽ hạnh phúc, có lẽ sẽ có đôi con, một đứa giống hắn, một đứa giống ta.
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó
Khi đó, sắc mặt tỷ ấy không được tốt, hơi tái nhợt, chỉ dặn sau này đừng thường xuyên vào cung nữa, bây giờ Hoàng thượng không thích hậu cung tiếp xúc quá nhiều với ngoại thích.
Lúc ta rời đi, tỷ ấy vội gọi lại, nghẹn ngào nói: “Sing thân đã lớn tuổi, tỷ bây giờ không thể ở bên phụng dưỡng, trong nhà chỉ còn có muội, muội cũng đã lớn rồi.”
Ta cười đồng ý, chỉ nói đợi đến đêm giao thừa, ta sẽ vào cung cùng tỷ ấy thức đêm.
Nhưng chưa đến nửa năm, ta đã mất đi đại tỷ.
Năm đó tỷ ấy mười chín tuổi, chết trong thời thanh xuân tươi đẹp nhất, chết trong cung Vị Ương, chết khi nhi tử còn chưa biết gọi mẫu hậu.
Tiếng chuông tang đêm ấy vang lên hai mươi bảy lần.
Mẫu thân ta nghe tin thì ngất xỉu, đó là nhi nữ ruột duy nhất của bà.
Ta phát điên muốn vào cung, muốn gặp lại tỷ ấy lần cuối, nhưng bị Trần Thiếu An giữ chặt, hắn nói trong cung không có quy định như vậy, ta không thể bất chấp, ta còn có gia đình Chu phía sau.
Ta cắn chặt vào tay hắn, đến mức chảy máu, rồi vội vàng lấy khăn ra, khi đó ta đã khóc đến mất lý trí, ta nói xin lỗi, xin lỗi, Thiếu An ca ca.
Ta lại nói: “Tiểu Hầu gia, muội không còn đại tỷ nữa rồi.”
“Muội vẫn còn ta.”
Trần Thiếu An như năm đầu gặp gỡ, ôm chặt lấy ta: “Ta sẽ luôn ở bên muội.”
Ta không nhớ nổi ngày hôm đó mình về phủ tướng quân như thế nào, ngủ mê man suốt hai ngày, đầu đau như búa bổ, khi tỉnh dậy, thi thể của đại tỷ đã bị đưa vào quan tài một cách vội vã với lý do chưa qua thời gian quốc tang, không thể tổ chức tang lễ lớn.
Chúng ta thậm chí không được gặp tỷ lần cuối.
Quả nhiên, hoàng đế bạc tình, nhưng không ai dám dị nghị, vì Lý Quang Bạch đã ngồi vững trên ngai vàng Nam Chiếu. Một nữ nhi của thần tử, chết thì đã chết, rồi sẽ có quốc mẫu, sẽ có hoàng hậu kế vị.