Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HOÀNG ĐẾ ĐÃ TÌM LẠI ĐƯỢC BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA MÌNH Chương 1: HOÀNG ĐẾ ĐÃ TÌM LẠI ĐƯỢC BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA MÌNH

Chương 1: HOÀNG ĐẾ ĐÃ TÌM LẠI ĐƯỢC BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA MÌNH

11:23 sáng – 09/07/2024

“Hoàng đế đã tìm lại được bạch nguyệt quang của mình.”

Từ ngày mà ta vào cung, đã có lời đồn như vậy.

Không phải không có lý do, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, mắt của Lý mỹ nhân, mũi của Sử mỹ nhân, tay của Trương tài nhân, cây tỳ bà của Ngọc tần, đều giống ta.

Đúng thật là, Lý Quang Bạch thật sự rất tình cảm.

Chỉ tiếc là, ta chẳng thích Lý Quang Bạch chút nào, ta còn muốn hắn ta chết để đền mạng cho đại tỷ ta.

1

Khi ta mười một tuổi, lần đầu tiên ta cùng đại tỷ vào cung tham dự yến tiệc.

Dù đã ở phủ tướng quân năm năm, ta vẫn bị sự xa hoa của cung điện làm cho choáng ngợp.

Bậc thang bằng bạch ngọc, cột hành lang bằng gỗ nam vàng, và những ngói lưu ly rực rỡ kéo dài không dứt.

Khi ta đang mải ngắm nhìn, bên tai lại vang lên tiếng chế giễu: “Người nhà quê đúng là không ra gì, trong cung còn nhiều thứ đẹp hơn nữa, đừng để mắt của ngươi rớt ra.”

Ngẩng đầu lên, ta thấy một cô nương trạc tuổi đại tỷ, tỷ ấy ăn mặc giản dị, còn nàng ta thì trên người lấp lánh châu báu, mặc một bộ cung trang màu đỏ lựu với họa tiết hoa sen, chiếc trâm cài vàng trên đầu làm lóa mắt người khác.

Nàng ta chắc chắn là nhi nữ kiêu ngạo của Dương quý phi, Lý Triều Dương, người mà đại tỷ ta từng nhắc đến, không phải là người dễ sống chung.

Không trách nàng ta kiêu ngạo, mẫu phi của nàng ta thật sự được sủng ái, lại có hoàng tử bên cạnh, gần như át cả hoàng hậu.

Ta hiểu chuyện nên hành lễ với nàng ta, không muốn gây rắc rối cho đại tỷ.

Nhưng nàng ta dường như đã có thù oán với đại tỷ ta từ lâu, cứ muốn đe dọa.

“Chu Trạch Yên, ngươi đưa một đứa con nuôi vào cung, không thấy xấu hổ sao? Hay ngươi cố ý dùng nàng ta để tôn mình lên? Mọi người đều khen ngươi hiền dịu, ta thấy ngươi luôn giả vờ, lừa dối mọi người.”

Đại tỷ ta vốn không giỏi tranh luận, bị nói đến đỏ mặt.

Ta rất tức giận.

Nàng ta mắng ta thì được, nhưng ta không thể nghe nàng ta nói như vậy về tỷ ấy.

Từ khi ta sáu tuổi được phủ tướng quân nhận nuôi, đại tỷ luôn đối xử với ta như muội muội ruột, trong lòng ta, tỷ ấy như tiên nữ, không thể để người khác bôi nhọ!

Khi ta chưa kịp lên tiếng phản bác, một giọng nói ngạo mạn đã vang lên trước.

“Đâu ra tiếng chó sủa vậy!”

Trong lòng ta vui mừng khôn xiết.

Trần Thiếu An đã đến.

Ta như tìm được chỗ dựa vững chắc, lập tức ưỡn ngực đứng thẳng.

Chàng thiếu niên phong độ ung dung, gương mặt ngạo nghễ, đi ra trước mặt Lý Triều Dương nói: “Thì ra là ngươi! Ta còn tưởng nhà ai đem chó theo để nó sủa bậy bạ cơ đấy.”

“Trần Thiếu An, ngươi đừng quá đáng!” Lý Triều Dương tức giận nói.

“Chỉ thế này mà gọi là quá đáng sao, Lý Triều Dương? Nếu ngươi còn dám gây rắc rối cho các tiểu thư của phủ tướng quân, ta sẽ vào Thọ Khang cung báo với Thái hậu, xé nát miệng ngươi! Dù sao thì cái miệng của ngươi cũng không thốt ra được lời nào hay ho, chỉ làm bẩn tai người khác thôi!”

Chỉ có hắn mới dám ngang ngược như vậy.

Phụ thân của Trần Thiếu An là Tuyên Bình Hầu, nắm giữ binh quyền, mẫu thân là Trưởng công chúa Hộ Quốc, cùng mẫu thân với Hoàng thượng, nhi nữ duy nhất của Thái hậu, Thái hậu cũng rất yêu quý đứa cháu này.

Vì vậy hắn luôn hoành hành ngang ngược trong cung.

“Ngươi!” Lý Triều Dương tức giận đến đỏ mắt: “Ta xem ngươi bảo vệ hai ả đó được bao lâu!”

Nàng ta cuối cùng không dám gây chuyện với Trần Thiếu An, đành nói mấy câu hăm dọa rồi bỏ đi.

“Ta có thể bảo vệ cả đời.” Trần Thiếu An lẩm bẩm, liếc mắt.

“Cảm ơn Tiểu Hầu gia đã giải vây, chỉ là nhiều người nhiều lời, ta và Nghi Nhã không tiện đi cùng ngài.” Đại tỷ luôn che chở cho ta ở phía sau.

“Chuyện nhỏ. Lát nữa gặp lại ở yến tiệc.” Trần Thiếu An nói rồi nháy mắt với ta.

Ta cười ngốc một cái, liền bị tỷ ấy bắt gặp.

Không trách tỷ ấy đề phòng Trần Thiếu An, bốn năm năm nay, tường của phủ tướng quân gần như bị hắn phá hết, mấy năm trước còn đỡ, hắn còn công khai đến tìm ta. 

Từ khi ta bảy tuổi, nam nữ không cùng chỗ, hắn cũng không đi cửa chính nữa, thường trèo tường nhìn ta cười ngốc nghếch.

Cả kinh thành đều biết, nhị tiểu thư phủ tướng quân là do Trần Thiếu An bảo vệ, cũng không ai không biết, mạng ta là do hắn cứu.

Khi ta sáu tuổi, phụ thân ta vì tình cờ cứu được Hầu gia của phủ tướng quân, dẫn đến cả nhà bị diệt môn.

Mẫu thân giấu ta trong thùng nước, ta qua khe hở chứng kiến cuộc tàn sát, nam nữ già trẻ, chỉ có mình ta sống sót.

Ta cuộn mình trong thùng nhỏ hai ngày, đói khát, mơ màng, vẫn không dám ra ngoài.

Trong cơn mơ màng, có người mở nắp thùng ra.

“Phụ thân ơi! Phụ thân ơi! Ở đây có một cô bé còn sống, là một cô bé!”

Đó là lần đầu tiên ta gặp Trần Thiếu An, khi đó hắn tám tuổi.

Trong nhiều năm sau này, ta luôn biết ơn, may mắn vì đã gặp được hắn, và may mắn vì người ta gặp lại chính là hắn.

Phụ thân của Trần Thiếu An, Tuyên Bình Hầu, đã đưa ta đến phủ tướng quân, và tướng quân Chu cảm thấy có lỗi vì đã liên lụy đến gia đình ta, nên quyết định nhận nuôi ta.

Trước khi cửa phủ tướng quân đóng lại, ta dường như nghe thấy tiếng la hét của Trần Thiếu An và Tuyên Bình Hầu.

“Con cũng muốn có tiểu muội này, tại sao phụ thân lại đưa muội ấy đi, con cũng muốn!”

“Con muốn cái gì chứ, đồ ngốc! Con xem nó như tiểu muội sao! Nếu còn la hét nữa thì đi tập luyện trong quân cho ta!”

2

Hoàng cung rất lớn, trên đường đến yến tiệc, ta và đại tỷ bị người ta tính kế làm lạc đường.

Tên thái giám dẫn đường chắc chắn là bị Lý Triều Dương sai khiến, hắn dẫn ta và đại tỷ đi càng ngày càng xa, chỉ để khiến chúng ta mất mặt.

Khi đại tỷ phát hiện có điều không đúng, hắn đã cúi người rồi chạy trốn, ta còn chưa kịp nhìn rõ mặt hắn.

Ta và đại tỷ nhìn nhau, rồi đi theo hướng hắn bỏ chạy.

Hoàng cung vô cùng xa hoa, làm sao lại có nơi hoang tàn thế này, cỏ dại mọc um tùm, u ám đáng sợ, chắc chắn là một cung điện bỏ hoang, giống như lãnh cung vậy.

Đại tỷ kéo ta quay lại, nhưng bất ngờ một con rắn lao ra, cắn vào cổ chân đại tỷ.

Chính trong buổi trưa u ám đó, ta và đại tỷ đã gặp Lý Quang Bạch, khi ấy vẫn là hoàng tử.

Chàng thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời, một thân áo trắng, đã có phần cũ kỹ, dáng người mảnh mai, đôi mắt đào hoa, nhìn rất giống Lý Triều Dương, quả thật hoàng gia ai cũng có ngoại hình nổi bật.

Đại tỷ lúc này đã hơi choáng váng, ngã xuống đất, ta đỡ tỷ ấy, vừa định lên tiếng cầu cứu.

Chưa kịp mở miệng, hắn đã đi ta nhổ vài cây cỏ, nghiền nát rồi đắp lên vết thương của tỷ ấy.

“Nơi này ẩm lạnh, thường có rắn rết, độc không mạnh, sau đó tìm thái y kê đơn là khỏi.” Chàng thiếu niên tự nói.

“Huynh sống ở đây?” ta hỏi.

“Ừ.”

Điều này cũng không có gì lạ.

Nghe đại tỷ kể, đương kim thánh thượng đa tình nhưng lại bạc tình, con cái được ghi tên trên ngọc điệp đã hơn hai mươi người, chưa kể những người không có danh phận.

Sinh mà không nuôi, thật không xứng làm phụ thân.

Hắn ta ở đây, ta tin. Nhưng nói trong cung vô duyên vô cớ xuất hiện rắn độc gây thương tích thì cần phải xem xét lại.

Con rắn vẫn đang thè lưỡi dưới khe đá ẩm ướt, như đang thách thức đại tỷ và ta.

Ta lớn lên ở thôn quê, lại có phụ thân là thợ săn, nên gan dạ khác với các tiểu thư khuê các khác. Ta liếc nhìn xung quanh, nhặt một hòn đá sắc đạp vào chỗ hiểm của con rắn, rồi chặt đứt khiến nó không thể sống lại.

Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó

Ta ném xác rắn trước mặt hắn ta, cười khinh miệt.

Chút trò vặt này không dọa được ta.

Hắn ta vừa định nói gì đó, thì Trần Thiếu An đã hối hả chạy đến, chắc chắn vì chúng ta đã trễ quá lâu.

“Cô nương ơi, sao nàng lại đi đến chỗ hoang vu thế này, hả? Ủa? Sao lại có người ngã ở đây?”

Ta giả vờ không vui mở miệng: “Một tên thái giám đưa chúng ta đến đây rồi bỏ chạy.”

“Chắc chắn lại là trò của Lý Triều Dương, để lát nữa ta lột da nàng ta!” Trần Thiếu An không hề do dự, cõng đại tỷ ta lên và đi ngay, không thèm liếc mắt đến vị hoàng tử kia.

Lúc rời đi, ta quay đầu nhìn hắn ta một cái, hắn ta lại đáp lại bằng một nụ cười khó hiểu.

Lần đầu gặp, Lý Quang Bạch cho ta cảm giác lạnh lẽo, như con sói đội lốt cừu.