Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÂN LIÊN KỶ MINH Chương 8 VÂN LIÊN KỶ MINH

Chương 8 VÂN LIÊN KỶ MINH

11:35 sáng – 08/07/2024

Quan hệ giữa ta và Chu Vân Liêm thật phức tạp, giờ lại phải ở chung, ngủ chung sao?

Ta còn đang phân vân, Chu Vân Liêm bên kia đã ngồi lên giường bắt đầu cởi y phục.

“Ngài làm gì vậy?”

Chu Vân Liêm từ đâu đó lấy ra một cuộn băng, nhìn ta một cách kỳ lạ:

“Thần phải thay thuốc.”

Ngài ấy cởi áo, lại cắn băng vào miệng, bắt đầu thay thuốc bằng một tay một cách thành thạo.

Nhìn cảnh đó ta thấy xót xa, không tiện tiến lên giúp:

“Để ta giúp ngài.”

Chu Vân Liêm đưa băng cho ta, thoải mái giơ tay ra, trên tay có cả vết thương mới lẫn vô số vết sẹo cũ.

Ta ngồi bên cạnh, cúi đầu thử quấn băng, lại bị ngài ấy giữ tay:

“Quấn chặt chút.”

Tay ta run lên, nghe thấy ngài ấy khẽ rên đau, biết mình làm ngài ấy đau, vội xin lỗi:

“Xin lỗi, ta vụng về.”

Chu Vân Liêm an ủi: “Không sao, cảm ơn người.”

Tôa quấn xong băng ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp khuôn mặt ngài ấy đang tiến gần.

Trong khoảnh khắc đó, ta lại nhìn thấy vẻ đẹp đáng chết từ ngài ấy.

Theo phản xạ, ta nhảy lùi ra, quay lưng về phía ngài ấy:

“Thay xong thuốc rồi, ngài mặc áo vào đi.”

Chu Vân Liêm cười cười nói: “Công chúa sợ ta đến vậy sao?”

“Nực cười, bản công chúa làm sao sợ ngài được?”

Ngài ấy giơ lên cuộn băng ta đã quấn lệch lạc, ra hiệu rằng tay ngài ấy đang bị thương, không làm được gì cả.

“Thật tiếc, dù công chúa có muốn…”

“Ta không muốn!”

Ta đập mạnh lên bàn của Lưu Tấn, hùng hổ đòi huynh ấy một lời giải thích:

“Huynh đã trao quyền chỉ huy Ngự Lâm quân cho Hà Bất Quần, ta thấy quan hệ giữa huynh và hắn còn thân hơn cả ta, vậy mà còn sai ta đi làm gián điệp?”

“Chẳng phải vì quan hệ của chúng ta thân thiết nên mới như vậy sao?” Lưu Tấn thở dài, “Để cứu muội ta mới điều động Ngự Lâm quân.”

“Huynh nghĩ ta sẽ tin sao?”

“Muội bớt giận đã.” Lưu Tấn thở dài giải thích, “Muội cũng thấy chuyện của Nhậm Thời Phi rồi, dù ông ta là cữu cữu ruột của muội nhưng sự tồn tại của ông ta là mối đe dọa. Trẫm không tìm được ông ta nên mới nghĩ ra cách dụ rắn ra khỏi hang.”

“Vậy là muội chính là mồi nhử phải không?” Ta bất chấp sự ngăn cản của thái giám bên cạnh, xông đến trước mặt Lưu Tấn, “Huynh còn bịa ra chuyện Hà Bất Quần cấu kết với Ngũ hoàng tử để lừa ta? Huynh thật là một hoàng huynh tốt của ta!”

“Ngũ hoàng tử cũng được, Tứ hoàng tử cũng được, Trì Nghiêm muội đều lập công lớn, dù sao cũng là để ngăn chặn kẻ nào đó mưu phản giết vua.”

Ta túm lấy cổ áo huynh ấy:

“Bây giờ ta chỉ muốn giết vua.”

Lưu Tấn hoảng sợ:

“Trì Nghiêm, muội bình tĩnh lại.”

“Muội còn biết Chu Nguyệt Thanh và Hà Bất Quần là tỷ đệ ruột? Huynh đã lừa ta bao lâu rồi! Lưu Tấn, huynh đừng làm hoàng đế nữa, đi xuống điện Diêm Vương diễn kịch đi!”

( truyện đăng tại page Bơ không đường , đứa nào reup là chó) 

Thái giám bên cạnh ôm lấy chân ta:

“Công chúa… xin người hãy buông tha Hoàng thượng…”

Ta nghiến răng: “Ai khuyên cũng vô ích!”

“Trưởng tỷ…” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Thiên Lâm không biết đã đến Thượng thư phòng từ lúc nào.

Ta lập tức buông Lưu Tấn và thái giám ra, chạy đến ôm Thiên Lâm:

“Thiên Lâm đến đây, để trường tỷ ôm nào…”

Thiên Lâm phồng má tức giận: “Trưởng tỷ vừa về đã bắt nạt hoàng huynh.”

“Hoàng tỷ đâu có,” ta cười híp mắt nhìn Lưu Tấn, “phải không hoàng huynh?”

Lưu Tấn gật đầu liên tục.

Ta cùng Thiên Lâm rời khỏi Thượng thư phòng, rồi hỏi muội ấy: “Dạo này Thiên Lâm có ăn uống đầy đủ, học hành chăm chỉ không, quan hệ với Tứ hoàng tử thế nào?”

Thiên Lâm cau mày: “Tứ ca bị bệnh, Đức phi nương nương đang chăm sóc cho huynh ấy.”

Ta cũng cau mày:

“Sao lại bị bệnh vào lúc này, để tỷ đi thăm.”

 Đức Thái phi có lẽ đã biết trước ta sẽ đến, nên phái cung nữ đứng chờ ở cửa.

Ta bước vào cung, liền có người dẫn ta đến chỗ Đức Thái phi.

Đức Thái phi đang đút thuốc cho Tứ hoàng tử, ta thấy vậy liền trêu chọc: “Người lớn rồi mà còn cần nương nương đút thuốc.”

Tứ hoàng tử Lưu Dịch cúi đầu, Đức Thái phi đặt bát thuốc xuống, mỉm cười nói: “Tứ hoàng tử nhớ mẫu phi thôi.”

Mẫu phi của Tứ hoàng tử là Lâm Chiêu nghi, đã mất trong cuộc biến loạn cung đình năm ấy.

Ta và Đức Thái phi vào Phật đường, bà ấy nói: “Sau khi công chúa rời kinh thành, mỗi ngày ta đều thắp hương cầu mong công chúa bình an.”

“Thái phi quá lo rồi. Ta có nhiều người bảo vệ, làm sao có chuyện gì được.”

Đức Thái phi nhìn ta: “Công chúa bình an là tốt rồi.”

“Tứ hoàng tử cũng đã lớn, vài năm nữa nên ra khỏi cung lập phủ.”

Đức Thái phi thở dài: “Cũng phải Hoàng thượng đồng ý mới được.”

“Thái phi, Lưu Tấn không giống Tiên hoàng,” ta nhấn mạnh, “Tiên hoàng đa nghi, nhưng Lưu Tấn là một hoàng đế rộng lượng.”

“Đối với người thì khác, nhưng với ta có gì khác đâu?”

Ta có chút khó hiểu, không kìm được hỏi:

“Thái phi nói vậy là có ý gì?”

“Dù là Tiên hoàng hay Lưu Tấn, họ đều không chung lòng với ta, cũng không chung lòng với Nhậm gia.”

Ta sắc mặt phức tạp: “Vậy ra tai mắt của cữu cữu ta trong cung… chính là bà.”

“Thà nói rằng, Nhậm Thời Phi là cánh tay ngoài cung của ta.”

“Bà đã là Thái phi rồi… nhất định phải trở thành Thái hậu mới cam lòng sao?”

“Trì Nghiêm… người lớn lên trong hoàng cung, hưởng vinh hoa phú quý…” Đức phi đột nhiên chuyển giọng, “Nhưng việc đầu tiên người làm khi trưởng thành lại là rời bỏ nó, đúng không?”

Ta suy nghĩ một lúc:

“Hóa ra bà luôn không cam lòng bị giam cầm trong cung sâu.”

“Ai lại không muốn tự do, không muốn đứng trên cao chứ?” Đức Thái phi cười nhẹ, “Đứa trẻ ngoan, người bị trúng cổ độc, ta có giải dược. Chỉ cần chúng ta hợp tác, sau khi thành công, sẽ không ai có thể ràng buộc người nữa.”

Ta gật đầu: “Được, nhất định như vậy.”

Khi ta rời khỏi cung của  Đức phi, Chu Vân Liêm đang chờ ở cổng hoàng cung.

Ta lạnh lùng nói với ngài ấy: “Ngài muốn cùng ta trở về?”

“Tất nhiên chúng ta phải cùng nhau về nhà.” Chu Vân Liêm đưa tay ra, “Công chúa, lên xe ngựa đi.”

Ta gạt tay ngài ấy ra: “Ai muốn về nhà với ngài? Phủ tướng quân tồi tàn đó mà cũng gọi là nhà sao?”

Chu Vân Liêm thu tay lại, mặt bình thản.

Thái giám tổng quản đứng bên cạnh hoảng hốt, lập tức khuyên can: “Công chúa, người lại làm sao vậy…”

“Ta không muốn đi chung xe với kẻ hèn hạ.” Ta ngẩng đầu lên, “Chúng ta mỗi người đi một ngả.”

Nói xong, ta không để ý đến Chu Vân Liêm nữa.

Xe ngựa ra khỏi hoàng cung, chở ta về phủ tướng quân, nhưng Chu Vân Liêm không đi theo.

Ngài ấy đi về trại cấm vệ quân ở kinh thành, và thậm chí tối cũng không trở về.

Liên tiếp mấy ngày, Chu Vân Liêm đều ở lại trong trại cấm vệ quân, kinh thành đồn rằng tướng quân đã chán ngán sự ngang ngược của trưởng công chúa.

Bạch Đào nghe mấy lời đồn đại ngoài kia, lo lắng không yên:

“Công chúa, người có phải đã làm tướng quân tức giận không? Người mau đi dỗ dành ngài ấy đi.”

Ta đập cuốn sổ lên bàn:

“Nực cười! Ta là trưởng công chúa cao quý, lẽ nào phải hạ mình đi dỗ dành người khác?!”

Bạch Đào càng lo lắng: “Sắp đến Trung Thu rồi, đến lúc đó tướng quân nếu vẫn không trở về thì phải làm sao đây…”

Ta thản nhiên nói: “Ngài ấy vốn không thể trở về, lệnh cấm đêm Trung Thu được gỡ bỏ, ngài ấy phải lo việc tuần tra.”

Không chỉ Chu Vân Liêm không thể về, mà ta còn phải vào cung dự tiệc Trung Thu.