Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HÔN PHU CỦA TA MANG VỀ MỘT NỮ NHÂN KỲ LẠ Chương 7: HÔN PHU CỦA TA MANG VỀ MỘT NỮ NHÂN KỲ LẠ

Chương 7: HÔN PHU CỦA TA MANG VỀ MỘT NỮ NHÂN KỲ LẠ

8:21 chiều – 07/07/2024

Nguyện cầu cữu phụ hoàng đế, cho phép ba nữ nhân vào triều làm quan. Thiều Tinh chỉ cầu họ được làm quan, còn lại tùy thuộc vào khả năng của họ.”

Hoàng đế nhìn ta hồi lâu, chậm rãi gật đầu đồng ý.

Mùa thu thật đẹp, lá phong đỏ ở Tử Cấm Thành như máu tươi, bức tường cung đình xa hoa kéo dài vô tận, cung nữ thái giám lặng lẽ qua lại.

Và ta bước vào nhà lao.

Lục Vãn Tâm đã sớm mất đi sự kiêu ngạo, kinh hãi nhìn ta, ta cũng lặng lẽ nhìn nàng ta.

Nàng ta đã bắt đầu nói lảm nhảm, “Cứu ta, cứu ta được không, ta không cần Thiệu Yên nữa, ta không cần gì cả.”

Ta lắc đầu.

Nàng ta nói, “Ta là người xuyên không, ta biết rất nhiều, rất nhiều thứ. Thả ta ra, ta sẽ dạy các người toán học, hóa học, vật lý, và sinh học.”

Ta vẫn lắc đầu.

Nàng ta nói: “Đừng đi, ta biết, ta biết gia gia của ngươi và nhị thúc của ngươi chết như thế nào. Ta biết hoàng đế kiêng dè gia đình ngươi, thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Ta nhìn nàng ta, “Nói ngay bây giờ đi.”

11

Lục Vãn Tâm vẫn lảm nhảm, nhưng tỉnh táo hơn một chút, rồi nàng ta cười độc ác, “Ngươi nghĩ mình giỏi lắm sao, gia gia của ngươi bị người của hoàng đế bắn chết bằng ám tiễn.”

“Không phải, người dân Đại Lương đều biết ông ấy đã cùng địch tướng đồng quy vu tận.”

“Nhị thúc của ngươi bị đầu độc chết.”

“Không phải, nhị thúc của ta tử trận.”

“Gia đình các người không còn binh quyền là bị ép buộc.”

“Không phải, là phụ thân ta tự nguyện giao, ca ca ta vẫn còn binh quyền.”

Lục Vãn Tâm ngơ ngác, “Sao lại thế này, sao lại thế này, rõ ràng trong sách viết như vậy, hoàng đế rõ ràng là người xấu, không đúng, không đúng, họ đều đã chết.”

Nàng ta đột nhiên hét lớn, “Ngươi lừa ta, ngươi là kẻ lừa đảo.”

Ta đã hỏi xong những gì cần hỏi, ném cho nàng ta một cái chai, “Đây là thuốc độc, nếu nàng không muốn bị chém đầu, thì dùng cái này, không đau đớn lắm.”

Ánh nắng mùa thu bên ngoài ngục trông thật đẹp, ta biết đây là thế giới trong một cuốn sách, nhưng ta không biết nội dung trước khi xuyên đến đây. Bây giờ xem ra, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Còn về hoàng đế, tại sao ông ấy trở nên tốt hơn không quan trọng, điều quan trọng là hiện tại.

Giang Vân Vi khi biết chuyện của ta, đã kinh ngạc đến chết, khen ngợi ta rất lâu.

À đúng rồi, tháng sau nàng ấy sẽ trở thành nhị tẩu của ta.

Ngày đó, thiếu tướng đến đón ta là nhi tử của phó tướng cũ của phụ thân ta, hiện tại là Uy Võ đại tướng quân, Tô Dĩ Hiên, cũng là con nhà tướng, hiện đang làm việc trong cấm vệ quân.

Từ sau sự việc đó, hắn ta cứ lấy cớ sợ không bảo vệ được ta, ta sẽ bị thương, nên ngày nào cũng đến nhà ta. Phải nói thật, tiểu tướng quân môi đỏ răng trắng, cơ bắp rắn chắc, nhìn cũng rất đẹp. Nhưng công chúa có thể cưới trắc phu, nếu tiểu tướng quân không đồng ý thì sao?

Tiểu tướng quân thế mà lại đồng ý! Thế thì còn chờ gì nữa, một phò mã độ lượng và xinh đẹp như vậy, mau chóng cưới về nhà thôi!

Thế là chúng ta đã đính hôn.

Ba nữ quan đã nhận chức, một người được phong làm huyện lệnh, một người vào Hàn Lâm Viện, một người làm ngôn quan. Con đường quan lộ của họ chắc chắn sẽ gian nan, nhưng họ là hy vọng của vô số người nữ nhân, nữ nhân tinh tế hơn, kiên cường hơn, hiểu rõ cơ hội đến khó khăn thế nào. Con đường là do họ chọn, họ sẽ đi tiếp.

Trường nữ học ta mở đã có hơn chục chi nhánh, ngày càng nhiều gia đình đưa nhi nữ đến học toán, số học, quản lý và ngôn ngữ. Gia đình thường dân không có quy tắc khinh thương như các gia đình quý tộc, đã có phụ nữ mở quán trọ, tửu lâu.

Trong thời đại này, cơ hội đối với nữ nhân là điều quý giá. Khi có hy vọng không còn phụ thuộc, sẽ có người tiên phong đấu tranh, từng bước tiến lên.

Sau khi thành thân, ta phát hiện tiểu tướng quân đã lừa ta, mỗi khi ta nói chuyện với nam nhân khác, hắn ta lại ghen, khóc đến nỗi ta phải dỗ dành cả buổi, chưa kể đến chuyện cưới trắc phu.

Tuy nhiên, hình như ta cũng không có sức lực để cưới trắc phu, tiểu tướng quân quá dính người rồi. Thôi, đợi khi nào nhớ ra hãy tính.

Sáng nay ta nói chuyện với vệ sĩ, bị hắn ta nhìn thấy, lại giận rồi, đã ở trong thư phòng cả buổi sáng rồi. Ừm… đi tìm hắn ta thôi.

Vào thư phòng, ừm… có vẻ không ra được. Ta kéo tai hắn ta, “Chàng nhẹ chút.”

Tiểu tướng quân thở hổn hển lớn tiếng đáp: “Được!”

12

Phụ lục: Chuyện của tiểu tướng quân

Nếu nói ai làm ta cảm thấy vô cùng bất lực, đó chắc chắn là phụ thân ta; đứng sau phụ thân ta là công chúa đương triều. 

Không có cách nào khác, dù là ai bị so sánh hàng ngày cũng sẽ bất lực thôi.

Phụ thân ta là tướng quân, là tướng quân quyền lực nhất đương triều. Vì vậy, những ngày tháng tuổi thơ của ta, gọi là “thuận buồm xuôi gió”… đó là người ngoài nghĩ vậy.

Là nhi tử nhà họ Tô, ba tuổi đã phải học võ. Tập luyện không tốt sẽ bị đại ca, nhị ca, phụ thân ta, phó tướng của phụ thân ta, thậm chí mẫu thân ta chế giễu… Không còn cách nào, mẫu thân ta là họ hàng bên ngoại nhà họ Mạnh, võ nghệ xuất sắc. Mẫu thân ta có thể vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung vừa cười lớn chế giễu ta, rồi khi đi ngang qua, nhấc bổng ta lúc bốn, năm tuổi lên. Thật là bất lực.

Khi ta năm tuổi, kẻ thù của ta ra đời.

Ai cũng biết phụ thân ta quyền lực nhất, nhưng trong giới võ tướng, lớn nhất là phò mã Mạnh Định Quốc công, phụ thân ta từng là phó tướng của ông ấy. Tướng quân Mạnh là thần tượng của phụ thân ta, đến mức uống say là cảm kích đến rơi nước mắt.

Ta đã từng gặp cô công chúa nhỏ nhăn nheo đó. Lúc năm tuổi, ta không hề nghĩ rằng sau này mình sẽ bị nàng ấy áp chế suốt đời.

Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó

Đầu tiên, khi còn nhỏ ta yếu đuối, lại giống mẫu thân, môi đỏ răng trắng, ai nhìn cũng khen “cô bé này xinh quá”. Vì thiếu nam tính, phụ thân ta đã càu nhàu không ít.

Sau khi công chúa ra đời, phụ thân ta thường xuyên đến thăm, mỗi lần về lại thở dài một lần, thở dài vì không có nữ nhi. 

Ông không có nữ nhi thì phải tìm mẫu thân ta, ngày nào cũng nói với ta là sao? 

Phụ thân ta ngày nào cũng lẩm bẩm, “Sinh ra xinh đẹp như thế này, sao không phải là nữ nhi? Sao không phải là nữ nhi?”