Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CON GÁI CỦA TỘI NHÂN Chương 4: CON GÁI CỦA TỘI NHÂN

Chương 4: CON GÁI CỦA TỘI NHÂN

10:09 sáng – 07/07/2024

14

“Ngươi đến cung của bổn vương, rốt cuộc vì cái gì? Chẳng lẽ vì muốn chết cùng bổn vương?”

Nhị hoàng tử không thể hiểu được.

Cảm ơn ma ma, vì đã để ta phạm phải nhiều điều cấm kỵ như vậy, cuối cùng khiến nhị hoàng tử dao động. Hắn cuối cùng cũng bắt đầu tin rằng ta không có ý đồ xấu.

“Ban đầu ngươi muốn có một cuộc sống tốt…”

“Rồi phát hiện ta chỉ có thể sống thêm hai năm.”

“Hối hận không?”

Ta lắc đầu, đây là lần thứ hai hắn hỏi ta có hối hận không, rõ ràng hắn rất quan tâm.

“Không hối hận, sống tốt với ngài hai năm, còn hơn chịu khổ cả đời ở nơi khác.”

Nghe ta nói không hối hận, sắc mặt nhị hoàng tử cuối cùng cũng giãn ra một chút, có vẻ giống như lúc mới gặp.

“Bổn vương sẽ cho ngươi biết thế nào là cuộc sống tốt.”

Lời của nhị hoàng tử khó phân biệt thật giả, nhưng ta đều tin là thật.

Ta vui mừng đến mức hai mắt sáng rực: “Thật sao? Ngài không lừa nô tỳ chứ! Người lớn không được lừa trẻ con nhé.”

Nhị hoàng tử nhìn ta với vẻ mặt kỳ lạ.

Giống như đang nhìn một con chó nhỏ vui vẻ, còn hắn thì không muốn làm thế.

Đánh vỡ niềm vui của con chó nhỏ.

15

Nhị hoàng tử thật là một người kỳ lạ.

Hắn trông rất khỏe mạnh, hoàn toàn không giống như có bệnh;

Hắn trước mặt người khác cũng rất hòa nhã, không giống như khi ở trong cung đầy u ám.

Hắn phân liệt một cách đáng sợ.

Có lẽ vì sự u ám của hắn mà tất cả mọi người trong cung Lệ An đều rất áp lực, không dám để lộ chút niềm vui trước mặt nhị hoàng tử. Chỉ có ta là có thể cười khi muốn cười, bởi vì ta dự định cùng hắn chết.

Thực ra nhị hoàng tử vẫn bị ta lừa, làm gì có bông hoa nào vừa muốn nở rộ lại muốn chết? Tất nhiên là muốn sống lâu hơn, nên ta phải tìm hiểu tại sao hắn chỉ sống đến hai mươi hai tuổi.

Cung Lệ An không xa hoa, ta từng theo má má đến một số cung điện của các chủ tử trong hậu cung, cung Lệ An không thể so sánh với chúng.

Nghe nói đã có vài cung nữ trẻ được đưa vào đây, nhưng đều không được ưa chuộng, sắp xếp ở rất xa.

Ta là người duy nhất được ở gần để phục vụ.

Theo dõi mấy cô cung nữ trẻ đó, sẽ sớm có câu trả lời.

Một ngày nọ, ta nghe thấy có tiếng rì rầm không hài lòng ở góc tường: “Không phải chỉ vì cái tên mà được ưu ái sao? Chủ tử không thể quên tiểu thư Ngọc Nghiên.”

Một giọng khác nói: “Nàng ta mới bao nhiêu tuổi, chờ không đến ngày đó, cuối cùng vẫn là công dã tràng.”

Chăm sóc cho ta như vậy, tất nhiên phải “cảm ơn” ngay mặt.

Ta cười tươi, nói lớn: “Ta mới mười bốn tuổi thôi, còn trẻ mà, ta chờ được.”

Bên kia tường có một trận hoảng loạn, hai cung nữ khoảng hai mươi tuổi bước ra.

Một người nhìn ta lạnh lùng cười: “Ngươi đang chờ gì?”

Ta ngây thơ: “Chờ ta lớn lên, hoặc có thể trở thành vương phi của nhị hoàng tử?”

Hai cung nữ cười phá lên, trong tiếng cười đầy khinh miệt. Ta đã dự đoán trước, nhưng vẫn giả vờ như không thấy, vẫn cười tươi nhìn họ: “Hai tỷ nghĩ ta nói sai sao?”

“Mặt dày thật.”

“Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

Hai cung nữ nhìn ta từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở ngực và eo ta.

Ta mười bốn tuổi, vừa mới phát triển, khuôn mặt đã quyến rũ, nhưng thân hình chưa đầy đặn.

Theo quy định hoàng gia triều đình này, nhi nữ phải đủ mười sáu tuổi mới được làm phi, ta biết mình chưa vào được mắt họ. Ta chỉ muốn nghe một số bí mật trong cung, không có chỗ nào để bắt đầu.

Quả nhiên một cung nữ nói: “Ngươi mười sáu tuổi, nhị hoàng tử đã không còn.”

“Ngươi nói bậy!” Ta giả vờ giận dữ, “Nhị hoàng tử có thể đi đâu được!”

“Haha.” Cung nữ kia như đang nhìn một con quái vật, “Nhị hoàng tử khi sáu tuổi được chọn làm Thánh tử, đến năm hai mươi hai tuổi sẽ phải hy sinh cho triều đình, để tế trời.”

16

Hoàng gia tình thân, một văn tiền cũng không đáng.

Ta tưởng rằng chôn sống đã là tàn nhẫn, nhưng hóa ra con cái cũng có thể được hiến tế trời.

Nghe nói đây là tổ chế của triều đình ta, muốn hoàng gia được phúc lộc dài lâu, thiên thu vạn đại, thì phải chọn một hoàng tử có huyết thống thuần khiết nhất từ mỗi thế hệ để hiến tế cho trời.

Nhị hoàng tử chính là kẻ xui xẻo đó.

Hắn thông minh, hắn tuấn tú, mẫu thân hắn xuất thân danh môn.

Nhưng danh môn này lại là loại chỉ có danh tiếng, không có quyền hành, không có binh quyền.

Loại tư chất không cần phải lo lắng này, chính là tội nguyên thủy của hắn.

Vì vậy, danh vọng cũng giống như “vẻ đẹp”, danh vọng mà không có địa vị cũng sẽ bị “kết án”.

Ta không thể nói là đồng cảm với nhị hoàng tử. Ta đồng cảm với hắn, ai sẽ đồng cảm với ta đây?

Nhưng, những hoàn cảnh tương tự, luôn khiến người ta cảm thấy có chút đồng cảm.

Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó

Trong một đêm mưa phùn, nhị hoàng tử chơi cờ với thầy hắn trong thư phòng, cuối cùng cũng mất hứng. Sau khi thầy hắn cáo từ, ta thấy ngón tay dài của hắn kẹp một quân đen, xoa bóp rất lâu, không đặt lên bàn cờ, cũng không bỏ vào lọ cờ.

Ta quỳ bên cạnh bàn cờ một lúc, cuối cùng không nhịn được: “Cầm quân đen không nên do dự như vậy.”

Nhị hoàng tử nhíu mày: “Sao lại nói thế?”

“Quân đen đi trước, ngài trong lòng có khát vọng, nhưng do dự không tiến, có thêm tiên cơ cũng vô ích.”

Nhị hoàng tử nhìn ta, đôi mắt như mực, sâu không thấy đáy.

“Nghe nói ngươi muốn làm vương phi của ta?”

17

Sớm đã biết cung Lệ An không có bí mật, huống chi là chuyện ta muốn làm vương phi, một lời ngông cuồng như vậy.

Mọi người đều nghĩ đó là một trò đùa lớn, chỉ có hai người coi là thật.

Ta và nhị hoàng tử.

“Thật sao?” hắn hỏi.

Ta gật đầu: “Nếu ta có thể sống sót đến mười sáu tuổi, ta sẽ làm vương phi của ngài.”

Trong mắt nhị hoàng tử có ánh sao lóe lên.

Hắn hiểu ý ngầm của ta. Mười sáu tuổi của ta là hai mươi hai tuổi của hắn, chúng ta đều phải sống, ta mới có thể làm vương phi của hắn.

Nhị hoàng tử trầm ngâm một lúc, nhẹ nhàng đặt quân đen trở lại lọ cờ. Ngẩng đầu nhìn ta, thật sâu.

“Ngươi đã có được câu trả lời mình muốn, nhưng sẽ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.”

Rơi vào cảnh khó khăn.

Ta muốn hỏi tiếp ý nghĩa của điều này, nhưng nhị hoàng tử đã đứng dậy đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Ta chỉ phụ trách trong thư phòng, phòng ngủ không phải nơi ta làm việc, nên đành thôi.

Sáng hôm sau, một vài thái giám khỏe mạnh đến cung Lệ An, kéo hai cung nữ đã nói chuyện với ta đi, họ kêu la thảm thiết, bị thái giám đánh cho ngất xỉu.

Hoàng công công là tổng quản của cung Lệ An, cũng là thái giám già đã dẫn ta đến đây. Nghe ông nói, hai cung nữ này lắm lời, bị nhị hoàng tử ghét bỏ.

Ta giật mình, nhị hoàng tử là người tàn nhẫn, cũng là người tỉ mỉ. Trong lãnh địa của cung Lệ An, hắn không gì là không biết.

Hoàng công công lại nói: “Ngươi cũng phải cẩn thận cái miệng, nhỏ tuổi mà không có đầu óc, sau này không biết chết thế nào.”

Ta giả vờ sợ hãi, run rẩy cảm ơn, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người đều nghĩ ta không có đầu óc, ta mới an toàn.