Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Ta và biểu tỷ nhặt được cặp sói song sinh Chương 1: Ta và biểu tỷ nhặt được cặp sói song sinh

Chương 1: Ta và biểu tỷ nhặt được cặp sói song sinh

11:34 sáng – 05/07/2024

Tôi vẫn luôn cho rằng thú nhân trời sinh vốn lạnh nhạt, cho nên Lạc Bắc không thích tôi đụng chạm.

 

Sau này, tôi mới biết Lạc Bắc oán hận tôi.

 

Cậu ấy oán hận vì tôi đã thu nhận cậu ấy.

 

Hóa ra, cặp sói song sinh thoi thóp bên lề đường tuyết phủ năm ấy, ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã đem lòng yêu chị họ của tôi.

 

Tôi, từ trước đến nay, chưa bao giờ là sự cứu rỗi của cậu ấy.

 

1

Lạc Nam và Lạc Bắc là đôi sói song sinh mà tôi và chị họ đã cứu về từ khu chợ đen ngầm.

 

Lúc đó, tôi và chị họ nhìn thấy hai con sói con nhỏ bé, bẩn thỉu liền quyết định mỗi người nhận nuôi một con. Tôi ôm Lạc Bắc về, còn chị họ bế Lạc Nam.

 

Nuôi dưỡng đến nay đã mười ba năm.

 

Tôi luôn nghĩ rằng dù Lạc Bắc không thích tôi, thì cậu tôi cũng sẽ biết ơn vì ân huệ của tôi.

 

Cho đến khi tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của cậu tôi với những thú nhân khác.

 

Có người hỏi Lạc Bắc: “Liễu Vũ đối xử với cậu tốt như vậy, sao cậu lại lạnh nhạt với chị ấy?”

 

Lạc Bắc cười khẩy: “Ai cần chị tôi tốt với tôi chứ?”

 

“Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng.”

 

“Phúc sao? Vậy tôi thật sự nên cảm ơn Liễu Vũ. Nếu không phải chị tôi chọn tôi trước, bây giờ người ở bên cạnh chị Thanh Thanh chắc chắn là tôi.”

 

Có người tiếp lời: “Hiểu mà, so với Liễu Thanh Thanh, thì Liễu Vũ thật sự không thể sánh bằng.”

 

(truyện đăng tại page Tiểu Linh Nhi, đứa nào reup là chó)

 

Bỗng dưng tôi nhớ lại đêm mười ba năm trước, ánh sáng lấp lánh trong mắt Lạc Bắc khi cậu ấy nhìn tôi và chị gái.

 

Cái ánh sáng ấy rực rỡ hơn cả những vì sao trên bầu trời.

 

Đó là lý do tôi chọn cậu ấy, cũng là khởi đầu cho sự oán hận của cậu ấy dành cho tôi.

 

Nỗi đau nhói buốt ập đến, những cảm xúc như đi trên dây thép trong nhiều năm nay, giờ đây bỗng chốc tan vỡ.

 

2

Tôi ngồi chán nản trên ghế sofa trong phòng khách cho đến nửa đêm.

 

Lần thứ n, tôi cầm lấy chiếc gương, nhìn ngắm khuôn mặt tròn trịa với làn da ngăm ngăm trong gương. Bản thân vốn đã cảm thấy nhan sắc bình thường, giờ đây càng nhìn càng thấy khó coi.

 

Bực bội, tôi ném chiếc gương sang một bên, nhưng rồi lại không thể kiềm lòng mà nhặt nó lên lần nữa.

 

Nghĩ đến nụ cười rạng rỡ, kiêu hãnh của chị gái, tôi cúi đầu, chìm đắm trong cảm xúc tự ti của mình.

 

Tiếng mở cửa vang lên.

 

Lạc Bắc nồng nặc mùi rượu bước vào, chỉ liếc nhìn tôi một cái hờ hững rồi định quay người đi vào phòng ngủ.

 

Tôi dùng mu bàn tay lau nước mắt, đứng dậy lần đầu tiên túm lấy đuôi cậu ấy, nhưng lại bị Lạc Bắc gạt phăng ra.

 

Cậu ấy lùi lại một bước, giọng nói lạnh lùng: “Đừng đụng vào tôi.”

 

Giống như phản ứng của cậu ấy khi tôi lần đầu tiên muốn chạm vào tai sói của cậu ấy.

 

Tôi từng nghĩ đó chỉ là sự xa cách do bản tính lạnh nhạt, nhưng hóa ra đó chỉ là sự chán ghét của cậu ấy.

 

Dù tôi đã nhặt Lạc Bắc về và chăm sóc cậu tôi suốt mười ba năm trời.

 

Tôi không kiềm được cười khẩy, hóa ra người không xinh đẹp thì ngay cả tấm lòng chân thành cũng không đáng được người khác trân trọng.

 

Không biết nước mắt rơi xuống đất từ lúc nào, khi ngẩng đầu lên, trong phòng khách chỉ còn lại một mình tôi.

 

Nước mắt như những hạt ngọc đứt dây, tí tách tí tách rơi không ngừng.

 

Nỗi tuyệt vọng khổng lồ và im lặng bao bọc lấy tôi.

 

Tôi không khỏi nhớ tới những buổi hội chợ trường thường xuyên được tổ chức trước đây.

 

Tôi sẽ mang một nồi thịt bò lớn đến sân và tìm Lạc Bắc.

 

“Lạc Bắc, lần này hội chợ của trường cậu có thể đi cùng tôi không?”

 

Lạc Bắc thò đầu ra khỏi bể bơi: “Không đi.”

 

“Nhưng nhiều người đều mang thú nhân của nhà mình đi mà.”

 

“Không đi. Nếu chị muốn thì có thể nhận nuôi thú nhân mới.”

 

Vì vậy lần nào tôi cũng lủi thủi đi hội chợ một mình.

 

Khi đó tôi đứng ở góc, nhìn Lạc Nam với khuôn mặt giống hệt Lạc Bắc, nhưng lại cười rất hiền lành.

 

Lạc Nam xoa đầu chị họ, hỏi chị ấy: “Thanh Thanh, chị có muốn con gấu bông đó không?”

 

Chị họ cười gật đầu, kiễng chân muốn chạm vào tai sói của Lạc Nam, Lạc Nam luôn cúi người để chị họ dễ dàng chạm vào.

 

Tôi như một tên trộm, lén lút dõi theo, khao khát cuộc sống của chị họ.

 

Trong lòng luôn nơm nớp sợ bị phát hiện.

 

Nhưng có một lần, Trần Tứ An dẫn đám đàn em của hắn đẩy tôi ngã xuống đất.

 

Lúc đó tôi hoảng sợ thật sự.

 

Giọng Trần Tứ An đầy mỉa mai: “Ồ, đây không phải là học bá của lớp chúng tôi, Liễu Vũ sao? Thú nhân nhỏ nhà cậu sao không cùng cậu ra ngoài thế?”

 

Tên đàn em của hắn hùa theo: “Thú nhân nhà Liễu Vũ và Liễu Thanh Thanh là cặp sói sinh đôi, kết quả anh trai theo mỹ nhân, còn em trai theo mặt bánh bao, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng chẳng muốn ra ngoài đâu.”

 

Tôi không chịu được, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy và vung nắm đấm vào mặt tên đàn em của Trần Tứ An.

 

Đàn em của Trần Tứ An bị tôi đánh ngã xuống đất, Trần Tứ An lao vào định đánh tôi nhưng cũng bị tôi đè xuống đất đánh lại.

 

Kết quả là tôi bị gọi phụ huynh.

 

Tôi tưởng rằng mẹ sẽ đứng về phía mình.

 

Nhưng bà lại phàn nàn trước mặt giáo viên và Trần Tứ An: “Con cũng thật là, bạn học nói không sai, sao lại đánh người tôi chứ?”

 

Tôi kéo áo mẹ khẽ gọi: “Mẹ.”

 

Nhưng mẹ tôi như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Vốn dĩ đã không xinh đẹp, tính tình lại còn tệ, nuôi thú nhân cũng chẳng làm nó quan tâm đến mình. Sao mẹ lại sinh ra một đứa mọt sách như con vậy, có lúc mẹ còn ước con gái của mẹ là Thanh Thanh đấy.”

 

Tôi không nhớ khi đó làm sao mình có thể chạy ra khỏi văn phòng.

 

Tôi chỉ nhớ mình đã khóc suốt đêm ở công viên, khi về nhà đón chào tôi là cái tát của bố.

 

Còn cả câu nói đó: “Thật hối hận vì sinh ra một đứa như mày.”

 

3

Tôi ngồi trong phòng khách suốt đêm.

 

Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, tôi vô thức tránh né.

 

Khi thu mình trong phòng ngủ tối tăm của mình, tôi mới cảm thấy an lòng một chút.

 

Tôi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

 

Thói quen sinh hoạt đảo lộn ngày đêm khiến khi tỉnh dậy đầu óc tôi trống rỗng.

 

Sau một khoảnh khắc mơ hồ, tôi lại bị cảm giác tự ti và cô đơn ấy bao trùm.

 

Tôi mở cửa ra, mới nhận ra hoàng hôn đã buông xuống.

 

Lạc Bắc đã ra ngoài, nhưng trong phòng vẫn tràn ngập hơi thở của cậu tôi.

 

Tôi ăn tạm một bát mì, thu dọn sạch sẽ những đồ thuộc về mình trong phòng.

 

Thật ra cũng không có nhiều đồ của tôi lắm.

 

Sau khi đỗ đại học năm mười tám tuổi, tôi đã trốn khỏi nhà. Vì sợ bố mẹ không đối xử tốt với Lạc Bắc nên tôi cũng mang cậu ấy theo.

 

Lạc Bắc luôn giữ thái độ như vậy, không chấp nhận cũng chẳng từ chối.

 

Tất nhiên cũng không thể hoàn toàn nói như vậy, cậu ấy sẽ từ chối sự đụng chạm và cái ôm của tôi.

 

Khi tôi nghèo nhất, chỉ đủ tiền thuê một căn phòng, cậu ấy ngủ trên giường, còn tôi ngủ trên ghế sofa.

 

Lạc Bắc cao hơn một mét chín, mỗi khi ra vào căn phòng trọ thấp bé đều đụng đầu, thế là tôi ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ để kiếm tiền mua một căn hộ nhỏ ba phòng ngủ.

 

Tôi nghĩ rằng tôi chỉ còn mỗi Lạc Bắc, dù cậu ấy có lạnh lùng đến đâu, nhưng cuối cùng vẫn là chú sói nhỏ mà tôi đã nhặt về.

 

Yêu là luôn cảm thấy mắc nợ, nên tôi đã mua rất nhiều đồ cho cậu ấy.

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy không hề muốn chút tình yêu này.

 

Tôi quyết định thành toàn cho cậu ấy.

 

Đóng gói hành lý xong, tôi đeo khẩu trang cẩn thận rồi mới bước ra khỏi nhà của tôi và Lạc Bắc.

 

Đèn đường sáng trưng, tôi tùy ý đỗ xe bên lề đường, bước xuống xe và đi bộ không mục đích.

 

Tôi thích đi dạo, Lạc Bắc cũng thích đi dạo, nhưng cậu ấy không thích đi cùng tôi. Chỉ khi chị họ tôi dắt Lạc Nam đi cùng, cậu ấy mới chịu đi cùng tôi.

 

Tôi lẽ ra nên nhận ra điều đó sớm hơn.

 

Cái đuôi thường cụp xuống của Lạc Bắc chỉ khi đó mới vẫy vòng quanh một cách phấn khích.

 

Lúc đó tôi nghĩ là cậu ấy nhớ Lạc Nam.

 

(truyện đăng tại page Tiểu Linh Nhi, đứa nào reup là chó)

 

Một tiếng còi kéo tôi ra khỏi ký ức.

 

Tôi mơ màng ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy những thú nhân khác đến đón chủ nhân của mình.

 

Đó là sự ấm áp mà tôi chưa từng được cảm nhận.

 

Tôi đứng một mình ở đây, như một chú hề đang thưởng thức buổi biểu diễn.

 

Sáng hôm sau, khi nhân viên lần thứ ba xác nhận tôi có muốn giải trừ mối quan hệ với Lạc Bắc hay không, tôi vẫn gật đầu.

 

Con người đơn phương giải trừ mối quan hệ với thú nhân của mình cần có sự bồi thường tài chính, tôi để lại căn hộ nhỏ ba phòng ngủ cho cậu ấy.

 

Chị nhân viên đưa cho tôi giấy “chứng nhận giải trừ quan hệ” rồi hỏi thêm: “Cô Liễu, giấy này cô tự đưa cho anh Lạc hay cần chúng tôi chuyển giao.”

 

Tôi lấy ra lá thư đã viết đi viết lại tối qua ra.

“Các chị chuyển giúp tôi, làm phiền các chị đưa cái này cho cậu ấy.”

 

Trong thư chỉ có hai câu.

 

[Xin lỗi Lạc Bắc, vì đã đưa cậu đi mà chưa được sự đồng ý của cậu. Nên lần này chị sẽ trả lại tự do cho cậu.]

 

Tôi ra khỏi trạm thú nhân, lái xe rời khỏi thành phố này.

 

Cuộc sống mới của tôi sẽ bắt đầu tại một nơi hướng ra biển, nơi tôi sẽ chờ đợi mùa xuân nở hoa.