Sau đó, tiểu thư Ninh trở thành vị hôn thê của thái tử tiền nhiệm, hoàng thượng lại đối đầu với thái tử.
Thái tử tiền nhiệm chết, hoàng thượng lên ngôi, nạp nàng ấy vào cung.
Lúc đó ai cũng không lạc quan, ai cũng đoán được, hoàng thượng nạp nàng ấy vào cung chắc chắn không phải vì thích nàng ấy.
Rất có thể là để hành hạ nàng ấy.
Quả nhiên như mọi người đoán.
Hoàng thượng thả tất cả nhi nữ của các đại thần ra khỏi cung, nhưng lại không thả nàng ấy, còn phong nàng ấy làm hoàng hậu.
Đây chẳng phải là để nàng ấy ở lại chịu cảnh góa bụa hay sao!
Lập tức, lời đồn như cơn sóng ngầm, lan tràn trong thành.
Mọi người vừa bàn tán vừa lo lắng về hậu duệ hoàng gia, thảo luận xem nên chuyển giao từ các vương gia hay để ngai vàng truyền cho một vương gia nào đó.
Kết quả lại có tin: hoàng hậu có thai!
Cả thành chấn động.
Chấn động nhưng cũng có chút thất vọng.
Vậy là mọi lời đồn đều sai cả sao?
Mọi người đều cảm thấy cảm xúc của mình đang bị đùa giỡn.
Lại quay sang chú ý đến những cô nương đã được đưa về nhà.
Vậy là lại có người tung tin:
Những tin đồn không đáng tin về hoàng thượng thực ra là từ miệng của Ninh thường tại, nay là hoàng hậu truyền ra!!!
Những cô nương được đưa về nhà tức giận đến mức vặn vẹo khăn tay khóc lóc: “Tưởng nàng ta tốt bụng thế nào, hóa ra là muốn độc chiếm hoàng thượng!”
Tin đồn này lại gây nên một trận xôn xao.
truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó
Mọi người thở dài về tâm kế của hoàng hậu, sâu không lường được.
Không ngờ nàng ấy nghĩ ra cách này để độc chiếm hậu cung.
Quan trọng là, nàng ấy lại thành công!
Từ mối thù với hoàng thượng đến trở thành phi tần độc sủng, không biết tâm trạng của nàng ấy đã trải qua những gì.
Chỉ nhìn vào quá trình và thủ đoạn từ một thường tại nhỏ bé leo lên ngôi vị hoàng hậu, cũng khá là truyền cảm hứng.
Mọi người lại bàn tán xôn xao.
Nhưng đồng thời, có người cũng bắt đầu tính toán.
Hoàng hậu không phải đang mang thai sao?
Đó chẳng phải là một cơ hội?
Vậy nên triều thần dâng tấu: “Hiện nay hậu cung của hoàng thượng chỉ có mỗi hoàng hậu, hoàng hậu mang thai e rằng không thể chăm sóc hoàng thượng, chi bằng lại tuyển thêm phi tần, mở rộng hậu cung.”
Cứ nghĩ rằng đề nghị này hoàng thượng sẽ nhanh chóng chấp thuận, nhưng không ngờ hoàng thượng thở dài một hơi: “Ôi! Không phải trẫm không muốn có thêm phi tần, chỉ là hoàng hậu hay ghen, các cô nương ấy vào cung hoàng hậu cũng không dung nạp, nếu là để các nàng ấy chịu khổ… Trẫm thực sự không đành lòng!”
Quần thần nước mắt rưng rưng.
Đều thở dài rằng đây thật là một hoàng thượng hiền lành nhân từ.
Vậy nên, “hoàng thượng nhân từ” và “hoàng hậu hay ghen” hai từ khóa này lại lan truyền trên khắp các con phố của kinh thành.
Nhưng thế này cũng không phải là cách.
Hoàng hậu độc chiếm hậu cung là sự thật, các đại thần muốn đưa người vào hậu cung cũng là sự thật.
Một người đề nghị với hoàng thượng: “Chi bằng đợi hoàng hậu sinh con xong rồi phế nàng ta đi?”
“Hmm?” Hoàng thượng nhìn hắn ta chằm chằm.
Người đó cảm thấy mình như sắp chết đến nơi.
Ngày hôm sau, hắn ta bị phái ra biên cương điều tra.
Từ đó không ai dám bàn luận chuyện này nữa.
Nhưng tin đồn vẫn không ngừng lan truyền.
Càng truyền càng hoang đường.
Có người nói hoàng hậu đã cho hoàng thượng uống thuốc mê, ngoài nàng ra hoàng thượng không nhìn thấy ai khác.
Có người nói hoàng hậu biết phép thuật quyến rũ, khiến hoàng thượng mê mẩn như vậy.
… Những chuyện tương tự.
Lúc này trong hoàng cung, Ninh Tấn nghe Thúy Nhi báo cáo những tin đồn, giận dữ đập bàn.
Chén trà nghiêng đổ, nước bên trong tràn ra ngoài.
Thúy Nhi định lau, nhưng có một người nhanh hơn nàng.
Lục Vân Nham bước nhanh tới, lập tức bế Ninh Tấn ra, rồi lấy khăn từ trong người ra lau cho nàng.
“Có thai rồi, sao lại tức giận như vậy.” Vừa lau, hắn vừa nói.
Ninh Tấn gõ vào tay hắn một cái, giận dữ nói: “Chàng nói bậy gì ngoài kia vậy! Ai ghen tuông chứ!”
Lục Vân Nham cười: “Nàng không ghen? Vậy ta gọi thêm vài người vào cung nhé?”
“Chàng dám!” Ninh Tấn quát lên.
Lục Vân Nham cười lớn hơn.
Hắn vòng tay ôm lấy Ninh Tấn từ phía sau, tay đặt lên bụng nàng, khẽ nói bên tai: “Nếu không nói vậy, các đại thần lại lo việc tuyển chọn phi tần, dù sao nền tảng của ta còn chưa vững, triều đình còn phải nhờ vào họ, không thể từ chối thẳng thừng, ừm… không phải sợ đắc tội họ, chỉ là sợ phiền phức.”
Sắc mặt Ninh Tấn dịu lại, nhưng vẫn không tha: “Hừ, chàng lấy ta làm lá chắn!”
Lục Vân Nham ôm nàng chặt hơn, hôn lên má nàng, thì thầm: “Đúng vậy, nàng phải bảo vệ ta.”
Ninh Tấn đẩy hắn ra: “Chàng làm gì mà nũng nịu thế!”
Rồi nhìn thấy khăn tay trong tay hắn: “Khăn tay này sao quen mắt quá vậy?”
Cầm lên xem, là loại lụa tốt nhất, bốn góc đã sờn, ở giữa có hình quả anh đào, trông đã có từ lâu rồi.
Lục Vân Nham nói: “Đây là của nàng mà!”
Nhớ lại, hắn nghĩ đến năm đó dưới cây mai, một tiểu cô nương mặt đỏ bừng dùng khăn tay gói bánh đến xin lỗi hắn.
Hắn ăn một miếng.
Thật ngọt.