Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 7

3:55 chiều – 29/06/2024

Hắn làm sao biết được? Hoắc tiểu tướng quân còn am hiểu thuật đọc tâm sao, đáng sợ quá đi!

Hoắc Y Cẩm cười lạnh lùng nói: “Ai bảo nàng nói mớ to thế.”

Quả nhiên không phải là mơ, hoá ra hắn đã lẻn vào phòng ta lúc nửa đêm, ta cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ.

Ta đấm vào ngực hắn hỏi: “Giờ ta đã tiêu rất nhiều bạc để lo liệu, cầu xin, nhờ vả ngự sử đừng luận tội chàng, để văn thần võ tướng đều nói tốt cho chàng, giữ lại mạng sống cho chàng. Ta đã bỏ ra bao nhiêu vàng bạc để được vào đây gặp chàng một lần. Bây giờ một cắc cũng không còn, mà chàng vẫn bình an vô sự. Giờ đây ta có muốn bay cũng không còn vướng bận gì nữa, đã hài lòng chưa?”

Hóa Y Cẩm luyện binh quanh năm, ngực cứng như đá, đấm đến tay ta đau nhức.

Ta tức đến phát khóc, nước mắt cứ chực trào ra.

Hoắc Y Cẩm định giơ tay lau nước mắt cho ta.

Ta gạt tay hắn ra.

Hắn lại lau, ta lại gạt!

Hắn cố chấp muốn lau, ta cố chấp muốn gạt.

Cho đến khi trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ.

Ta ngẩng đầu lên thì đập vào mắt là một mỹ nam tuấn tú, tuổi tác xấp xỉ Hoắc Y Cẩm, phong thái giống nhau như đúc.

Hoắc Y Cẩm nhân lúc ta không để ý, cuối cùng cũng lau được nước mắt cho ta.

“Không ngờ, vị tướng quân mặt lạnh của chúng ta cũng có một mặt dịu dàng thế này.” Mỹ nam nói.

Ta định trêu lại, ngươi bị mù à? Con mắt nào của ngươi thấy hắn dịu dàng thế?

Bên cạnh “bịch” một tiếng, Hoắc Y Cẩm quỳ xuống đất.

“Bái kiến thái tử điện hạ!”

Hoắc Y Cẩm không quên kéo ta theo! Chân ta mềm nhũn, thuận thế quỳ xuống bên cạnh hắn.

Mỹ nam đó hóa ra là thái tử, ta rối loạn mất một lúc lâu.

Hóa ra, một năm trước, lộ trình hành quân của Hoắc Y Cẩm bị lộ, liên tục thua trận khiến hắn nhận ra trong triều có kẻ thông địch phản quốc, hơn nữa chức vị còn không nhỏ.

Bất đắc dĩ hắn phải cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, giả chết ẩn náu, đồng thời cắt đứt mọi nguồn cung cấp hậu cần, quyết tâm chiến đấu đến cùng, mới có thể đánh thẳng vào sào huyệt của kẻ địch.

Nhưng sau khi mọi chuyện qua đi, lại không bắt được manh mối của bất kỳ kẻ nội gián nào.

Hoắc Y Cẩm cảm thấy người này quá thâm hiểm, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa, cho nên mới cấu kết với thái tử…

Khoan, không đúng, là cùng thái tử lên kế hoạch, giả vờ tịch thu Hoắc phủ, để kẻ địch tự lộ diện.

Cuối cùng, kẻ địch đã xuất hiện…

“Vị phu nhân của ngươi rất hào phóng đấy! Vì muốn gặp ngươi một lần mà ném ra cả nghìn lượng bạc!” Thái tử châm biếm ta.

Hoắc Y Cẩm lại vui vẻ: “Cảm ơn điện hạ, hiền thê nhà ta là hào phóng nhất!”

Ta đứng sau lưng véo mạnh vào Hoắc Y Cẩm, hào phóng cái gì, tim ta đang rỉ máu đây này.

Ta hỏi: “Thái tử điện hạ, nếu đây chỉ là đóng kịch, thì có thể trả lại tiền cho ta không?”

“Không được!” Thái tử nói: “Đông cung mới có một thái tử phi, yêu tiền chẳng kém gì Hoắc thiếu phu nhân. Tuy ta là thái tử, nhưng kiếm tiền không giỏi bằng Hoắc Y Cẩm, số tiền này coi như là quà ra mắt cho thái tử phi, chắc Hoắc Y Cẩm không để ý đâu ha!”

Hoắc Y Cẩm tất nhiên vui vẻ đồng ý.

Nhưng lòng ta như bị khoét một lỗ lớn, đó đều là mạng sống của ta đấy, Hoắc Y Cẩm là muốn lấy mạng của ta mà!

9.

Lại qua vài ngày, người lên tiếng chỉ trích Hoắc Y Cẩm trong triều ngày càng nhiều, Nhữ Dương vương càng thêm hung hăng.

Còn viết cả “thư thông cáo thiên hạ”, muốn ngay lập tức định tội Hoắc tiểu tướng quân.

Trong thời gian đó, ta tình cờ gặp lại Khương Vi, vòng eo hơi nhô lên, hóa ra ả ta đã mang thai. Thấy ta nay phải chịu tội, còn đổ thêm dầu vào lửa, nói rằng ta cả đời cũng chỉ là phận nha hoàn thấp kém, không thể hưởng phước.

Ta hỏi thăm một chút, ả ta thì đang hưởng phúc lắm. Tiểu thái tử của Nhữ Dương vương, hậu viện có hơn hai mươi thị thiếp, lại còn suốt ngày lui tới chốn hoa lâu.

Chờ đến khi Hoắc Y Cẩm đông sơn tái khởi, vả vào mặt ả ta!

Xem ả còn dám vênh váo, huênh hoang hay không!

Vào một ngày cuối thu, ngoài phố binh mã gấp rút hành quân, ta dẫn Hoắc Tiểu Kỳ ra hóng, thấy Nhữ Dương vương phủ bị niêm phong rồi.

Hoàng thượng hạ chỉ khẩn: Nhữ Dương vương thông đồng với địch, nhiều lần cung cấp thông tin cho nước địch, khiến biên cương thành trì bị phá hủy, dân chúng nhà tan cửa nát, còn bóc lột dân chúng, chiếm đất chiếm của, không việc ác nào không làm.

Quan trọng nhất là vu oan cho Hoắc tiểu tướng quân trung thành yêu nước, tội đáng muôn chết!

Đồng thời, hoàng thượng còn hạ chỉ giải oan cho Hoắc Y Cẩm, nói chuyện Hoắc phủ bị tịch thu mục đích chỉ để lôi ra kẻ bán nước mà thôi.

Hơn nữa Hoắc Y Cẩm còn được phong làm hầu, hưởng đặc ân thế tập!

Ta ôm Hoắc Tiểu Kỳ, toác miệng cười.

Xa xa, góc đối diện con phố, một bóng người cưỡi ngựa đến, ngược nắng mà về!

“Lộc cộc! Lộc cộc!” Tiếng vó ngựa gõ vào lòng ta, ánh mặt trời chói chang, ngược sáng, ngựa hí vang!

Hoắc Y Cẩm tà áo phấp phới, mặt mày như tranh vẽ!

Hắn chậm rãi đưa tay ra trước mặt ta, giọng như chuông ngân.

Gõ vào tim ta.

“Khương Nham! Ta đến đón nàng về nhà!”

(Chính văn hoàn)

Ngoại truyện 1:

Một ngày nắng đẹp nọ, ta rúc mình trong phòng, cạy góc tường!

“Không thể nào! Ta nhớ rõ là ở đây mà.”

Hoắc Y Cẩm từ ngoài sân vào, hỏi ta đang tìm gì vậy?

Ta nói nhớ là rất lâu trước đây, ở sau khe tủ có rơi một hạt đậu vàng, sao giờ tìm mãi không thấy.

Hoắc Y Cẩm đăm chiêu nhìn ta, nói rằng khi xưa quan binh tịch thu nhà, đã đào bới đến ba thước đất, không thể nào chừa lại cho ta hạt đậu vàng nào đâu.

Ta chán nản ngồi bệt xuống đất, nhìn Hoắc Y Cẩm ngồi như ông chủ trên ghế thái phi, ăn bánh ngọt và uống nước mơ chua của ta.

“Trả tiền đây!”

“Nàng nói gì? Nói lớn lên, phu quân nghe không rõ!”

“Chàng nợ ta hai vạn ba ngàn lượng bạc trắng và một ngàn năm trăm lượng vàng nữa, rốt cuộc khi nào mới trả?”

Hừ! Phải biết rằng, lúc đầu Hoắc Y Cẩm lừa gạt ta, nói sẽ bù đắp số tiền hối lộ cho ta, lại nói mọi người trên phố đều đang nhìn, bảo ta nể mặt hắn vài phần, ta mới chịu nắm tay hắn, cùng hắn trở về phủ.

Giờ hắn muốn quỵt nợ sao?

Hoắc Y Cẩm nói: “Không có tiền, ngân khố của phủ đều đã bị dọn sạch rồi. Nàng cũng không phải không biết? Thái tử vốn keo kiệt, không chịu trả tiền cho ta!”

Ta tức đến nghiến răng.

Hoắc Y Cẩm liếc mắt nhìn ta, cắn một miếng táo, má phồng lên nhai.

Lại nhìn ta cái nữa, nuốt miếng táo, nói với ta: “Thực ra còn một cách kiếm tiền nhanh hơn.”

“Cách gì vậy?” Mắt ta sáng rực!

Hoắc Y Cẩm ngoắc tay gọi ta lại gần nói: “Không phải chúng ta vẫn chưa tổ chức hôn lễ sao? Hay là nhân cơ hội này tổ chức luôn đi, trước đây biết bao nhiêu người đổ oan cho ta, chẳng lẽ không bồi thường cho ta chút đỉnh, tiền mừng cưới chắc chắn không ít đâu.”

Ta trừng mắt nhìn, cảm thấy Hoắc hầu đang tham luyến sắc đẹp của ta thì có!

Ngoại truyện 2:

Đêm tân hôn, ta ôm một đống ngân phiếu, đếm những con số siêu to khổng lồ bên trên, cười không khép được mồm.

“Phát tài rồi, phát tài rồi!” Ha ha ha! Chẳng trách người ta vẫn thường nói, một trong ba điều hạnh phúc nhất của cuộc đời chính là “đêm tân hôn”!

Chắc chắn đều là niềm vui do vàng bạc mang lại rồi!

Hoắc Y Cẩm cầm chén rượu hợp hoan đưa cho ta, mặt có vẻ không vui.

Ta vội nhận lấy chén rượu, cạn chén với hắn: “Cạn chén, số tiền chàng nợ ta trước đây, giờ coi như thanh toán sòng phẳng rồi nhé!”

“Ực ực!” Vừa uống rượu xong, cằm ta đã bị Hoắc Y Cẩm véo lấy.

“Đau!” Ta nhăn nhó kêu cứu.

Hắn lại áp sát khuôn mặt vào trước mặt ta: “Nham Nham, nhìn ta này, đừng nhìn tiền nữa được không?”

Ánh nến lập lòe, lông mi Hoắc Y Cẩm như quạt, đôi mắt như dải ngân hà.

Đôi môi đỏ rực.

Ta bất giác đặt tay lên vai hắn.

Hắn như cười nhẹ, lại như rất nghiêm túc.

“Sao nào? Phu quân của em có đẹp hơn đống vàng bạc đó không?”

Ta phát hiện mình không thể thở được, tim đập như trống bỏi.

Ta đang định gọi nha hoàn, bảo họ lấy cho ta một viên thuốc trợ tim.

Nào ngờ Hoắc Y Cẩm lại đẩy ta ngã xuống, môi hắn phủ lên.

“Á! Cẩn thận!” Ta khẽ rên.

Dưới người là toàn bộ gia tài của ta đấy!

Hết.