Đêm khuya về phòng, ta nhảy chân sáo chạy theo sau Hoắc Y Cẩm, như một tiểu đồng đòi tiền thưởng.
Hoắc Y Cẩm bất đắc dĩ, ném cho ta một miếng ngọc bội trông rất có giá trị.
“Ta thấy ngươi nhìn thấy tiền là con mắt sáng rỡ, biết ta tìm thấy bao nhiêu vàng bạc trong phòng ngươi không? Hơn vạn lượng đấy!”
Ta nhẹ nhàng vỗ về hắn: “Đó đều là của cải của ta đó, có toàn bộ sính lễ và phần thưởng của lão phu nhân, chàng đừng làm mất nhé.”
Hoắc Y Cẩm không nói nên lời: “Ngươi là chuột chũi sao? Cái gì cũng muốn nhét vào trong hang! Quần áo bốn mùa mới mua của ta cũng không có chỗ để.”
“Ngày mai ta sẽ dọn đi!” Nhường chỗ cho quần áo bốn mùa của ngài là được chứ gì!
“Dọn đi đâu?” Giọng Hoắc Y Cẩm lại lạnh thêm mấy phần.
“Ngươi nói nếu ta không cần, ngươi sẽ cao chạy xa bay, tuyệt đối không dây dưa, phải không? Hừ! Ta thấy ngươi ôm đống vàng bạc này cũng chẳng bay xa được đâu!”
Nói xong, hắn liền tức giận bỏ đi.
Đồ nhỏ mọn!
Mấy người nói xem có phải hắn ghen tị vì ta có nhiều tiền hơn hắn không?
6.
Mẹ chồng nói muốn lên núi trả lễ, Hoắc tiểu tướng quân không có thời gian, nên bảo ta đi cùng.
Trên đường ra khỏi thành, tình cờ gặp Khương Vi và mẹ kế Vương thị.
Mẹ chồng nói muốn xuống xe chào hỏi, ta ngăn lại không cho, sau đó nhìn thấy Khương Vi lên xe ngựa của Nhữ Dương vương phủ.
Nhữ Dương vương phủ có một vị tiểu vương gia, danh tiếng không tốt lắm, có vẻ như Khương gia lại ôm chân được nhà quyền quý khác rồi.
Lòng ta hơi buồn bực, lên đến núi lại gặp phải Thôi Tương.
Nghe Thôi Tương cứ một câu “cô cô”, hai câu “Hoắc ca ca” liên tục, chút bực bội trong lòng ta biến thành khó chịu không thể nói thành lời.
Ta nói dối mẹ chồng rằng mình muốn đi vệ sinh, một mình trốn vào chỗ yên tĩnh gần cả buổi.
Khi quay lại, ta phát hiện Thôi Tương đã dẫn mẹ chồng đến gần một vách đá, đang cãi nhau với một đám các cô nương khác.
Ban đầu những người này đến đây để làm thơ ngắm cảnh, không biết ai đó đã đề xuất rằng làm thơ về hoa lá cành thật vô vị, nhàm chán, nên mới bàn luận sang chuyện triều đình, chuyện thiên hạ.
Không biết là ai khơi mào, liền nói đến việc Hoắc tiểu tướng quân công cao lấn chủ.
Nói rằng bách tính trong thiên hạ đều tôn trọng Hoắc tướng quân, ai còn để ý đến uy nghiêm của hoàng gia chứ!
Nghe thấy vậy, ta lập tức cảm thấy không ổn, mẹ chồng cũng sa sầm mặt.
Vì để lấy lòng mẹ chồng ta, Thôi Tương vội vàng đôi co vài câu, nhưng cũng không thể nào chống lại được tiếng ồn ào của đám đông, khiến tình hình dần trở nên mất kiểm soát.
Ta đang định dìu mẹ chồng rời đi, không ngờ Thôi Tương nóng vội lại kéo mẹ chồng lên phía trước phân xử, còn tiết lộ thân phận mẹ chồng là mẹ của Hoắc tướng quân, phu nhân của Hoắc phủ.
Ai ngờ, những cô gái này hoàn toàn không quan tâm đến thân phận hay địa vị của Hoắc phủ, cũng không biết ai là người ra tay trước, mọi người bắt đầu xô đẩy, chen lấn nhau náo loạn cả lên.
Nơi đây toàn là vách đá dựng đứng, cây cối rậm rạp, đất đá lại còn mềm xốp.
Hơn nữa, bên cạnh không có rào chắn nào ngăn cản, nếu chẳng may rơi xuống, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
Ta vội vàng gọi hết những nha hoàn, ma ma đi theo bên mình, chỉ trong chốc lát quay đầu lại, đã nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của mẹ chồng.
Ta quay người lại, chỉ thấy mẹ chồng lùi lại vài bước, loạng choạng rồi trượt chân. Đất đá dưới chân bà vốn đã tơi xốp, theo đà trượt, cả người và mảng đất ấy cùng lao vút xuống dốc.
Mọi người hoảng hốt, tán loạn tìm chỗ an toàn.
Lúc đó, Thôi Tương là người gần mẹ chồng ta nhất. Nếu Thôi Tương kịp thời chìa tay ra, có lẽ đã có thể kéo bà lại.
Nhưng nàng ta là tiểu thư khuê các, chưa từng gặp phải cảnh này, sợ đến đờ đẫn, không nhúc nhích được nửa bước.
Chờ ta chạy lại, mẹ chồng đã hoàn toàn trượt xuống.
“Nham Nham cứu ta!”
Thân thể mẹ chồng lấm lem bùn đất, những ngón tay được chăm sóc cẩn thận đang cắm mạnh vào lớp đất bùn trước mặt. Chiếc búi tóc trên đầu đã vẹo, khuôn mặt lấm lem, nước mắt nhòe đi.
Mảng cỏ kia và mẹ chồng vẫn tiếp tục trượt xuống, tiếng kêu cứu của bà vang vọng giữa núi rừng hoang vu.
Ta đứng trên đỉnh dốc, bám vào một cây cổ thụ, vươn người ra hết cỡ cũng không thể chạm tới được, hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.
“Bám vào cây bên cạnh!” Ta hét lớn, nhưng mẹ chồng quá yếu, không thể nào với tới được cái cây kia.
Chỉ trong nháy mắt, trước tiếng hốt hoảng của mọi người, mẹ chồng đã ngã xuống.
Bà bị gai nhọn và đá dăm va đập dọc đường, cuối cùng mắc kẹt ở sườn đồi, không còn động tĩnh gì.
“Mẫu thân!” Ta hét lên vài tiếng, nhưng vẫn không nghe tiếng hồi đáp, lòng ta chìm xuống đáy vực.
Lúc này, Thôi Tương ở phía sau mới phản ứng lại, được nha hoàn đỡ, đứng từ xa khóc nức nở như hoa lê đái vũ.
“Hoắc phu nhân, Hoắc phu nhân!”
Ta quay lại, đẩy ả ta ra.
“Xéo qua bên kia khóc đi, hôm nay nếu mẹ chồng ta có mệnh hệ gì, xem Y Cẩm có lột da ngươi không?”
“Đâu phải ta đẩy bà ấy xuống!”
“Cút!”
Thôi Tương còn muốn tranh cãi, nhưng lại bị vẻ mặt lạnh lùng của ta làm cho hoảng sợ, không dám nói thêm.
Mấy nha hoàn và ma ma của Hoắc phủ vây quanh, chạy đi chạy lại.
“Thiếu phu nhân, phải làm sao bây giờ?”
Ta lập tức bảo hai người đi gọi người đến giúp.
“Cởi quần áo!” Ta ra lệnh cho vài nha hoàn cởi áo ngoài, dùng trâm cài trên đầu cắt thành những mảnh vải, tạm thời bện thành một sợi dây thừng.
Mẹ chồng chắc chỉ bị ngất do sợ hãi, nhưng đang mắc kẹt ở lưng chừng núi, phía dưới lại là vực sâu, nếu bà tỉnh dậy mà giãy giụa, trượt xuống thêm nữa thì e rằng sẽ lành ít dữ nhiều.
Hôm nay ra ngoài, ta chỉ mang theo hai ma ma và bốn tiểu nha hoàn, giờ đã sai đi mất hai người.
Thời gian không chờ đợi ai cả!
Lúc này, Thôi Tương lại đòi thay nha hoàn đi gọi người trợ giúp, rồi cũng chuồn mất!
Được đấy, cô ta chỉ không muốn chịu trách nhiệm mà thôi.
Dây thừng bện xong, ta buộc chặt một đầu vào eo mình, bảo bốn người phía trên giữ chặt, từ từ thả xuống…
Khi xuống đến nơi, ta lay mẹ chồng tỉnh dậy.
Bà ôm chầm lấy ta rồi bật khóc:
“Nham Nham, ta biết ngay con sẽ cứu ta mà!”
“Đừng khóc, dây thừng chắc chắn lắm, con buộc dây, phía trên có người kéo, sẽ lên trên nhanh thôi!”
Dây thừng vốn không thể chịu được trọng lượng của hai người, ta dỗ mẹ chồng trèo lên trước, mình sẽ lên sau.
Nhưng khi mẹ chồng được kéo lên, cái cây nhỏ mà ta dựa vào bắt đầu sụt lún, cảm giác mất trọng lực ập đến, ta cố ngả người ra sau, hai tay bám chặt vào cành cây bên cạnh.
Mặt và thân thể đều đau rát.
Rầm một tiếng, chân ta va vào một cái cây to, không kịp cảm nhận đau đớn, ta vội vàng ôm chặt lấy cái cây đó.
Cuối cùng cũng không trượt xuống nữa.
Nhìn lên trên, đỉnh đầu đã không còn nhìn thấy mọi người.
Chỉ nghe thấy tiếng mẹ chồng và các nha hoàn gọi to.
Ta hét lên thông báo “an toàn”, nói rằng có một cây lớn ở đây, tạm thời ta vẫn ổn.
Nhưng họ không biết, dưới gốc cây là vực sâu vạn trượng.
Ta ôm chặt lấy cái cây, không biết nó có thể trụ được bao lâu nữa, cổ họng ta khô rát đến mức muốn bốc khói.
Ta nghĩ, ta vốn dĩ rất yêu quý mạng mình mà!
Hoắc gia đã nợ ta một ân tình to lớn.
Ta thủ tiết một năm vì Hoắc Y Cẩm, nếu ta chết, hắn có thể cũng làm vậy vì ta không?
“Phi phi!” Ta vội phỉ nhổ chính mình.
Ta lại nhớ đến đống vàng bạc châu báu của mình, nếu ta chết, ta không cần Hoắc Y Cẩm thắp hương cho mình sớm tối, hắn chỉ cần đốt ít tiền giấy cho ta tiêu là được.
Còn Hoắc Tiểu Kỳ, không biết Hoắc Y Cẩm có đối xử tốt với cậu bé hay không?
Ôi! Ta phát hiện, sao mình lại cứ nghĩ đến tên Hoắc Y Cẩm đó nhỉ? Ai nói cho ta biết với?
Ta mơ màng không biết qua bao lâu, trời cũng đã bắt đầu tối.
Ta nghe thấy tiếng của Hoắc Y Cẩm.