Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 2

3:52 chiều – 29/06/2024

4.

Hoắc Y Cẩm phong trần mệt mỏi, nói muốn vào phòng trong để thay y phục.

Ta không kịp ngăn cản hắn, một đống thỏi bạc từ tủ quần áo mà hắn mở ra rơi xuống, suýt chút nữa đập vào chân hắn.

Phòng trong đã được sắp xếp lại, hiện giờ tất cả đều là đồ của ta.

Hoắc Y Cẩm tức giận hỏi: “Quần áo của ta đâu?”

Tỳ nữ đáp: “Thiếu phu nhân nói lo lắng thiếu gia ở dưới đó lạnh, không có quần áo để thay, nên đã đốt hết rồi!”

Ta gật đầu lia lịa, một người thê tử hiền thảo như ta chắc không nhiều đâu nhỉ?

Nhưng ánh mắt Hoắc Y Cẩm nhìn ta như muốn giết người.

Hắn nghiến răng rít ra vài chữ:

“Quần áo bốn mùa đều đốt hết rồi?”

Ta gật đầu: “Chuyện này… cũng không biết ở dưới đấy đang là mùa nào mà!”

“Hừ!” Hoắc Y Cẩm không biết là đang khen hay đang châm chọc ta nữa: “Ngươi quả là vợ hiền dâu thảo!”

Ta bày ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Đúng lúc này, lão phu nhân phái người đến mời hắn, Hoắc Y Cẩm không có quần áo để thay, lại phong trần mệt mỏi đi đến Từ An Đường.

Trước khi rời đi, còn nói hắn là người thích hoài niệm, bảo ta tốt nhất nên khôi phục lại mọi thứ như cũ.

Ta toát mồ hôi, khôi phục lại như cũ là không thể nào.

Lúc trước, để lấy lòng Hoắc lão phu nhân, hôm nay ta nói sợ Hoắc tiểu tướng quân lạnh, ngày mai lại nói sợ Hoắc tiểu tướng quân bị rét, những thứ trong phòng thuộc về hắn, ngay cả bô vệ sinh cũng sợ hắn dùng không quen, đều đốt hết cả rồi.

Nghe nói vị phu quân này của ta lấy thủ cấp quân địch như lấy đồ trong túi, ta sờ sờ đầu mình, cảm thấy sắp không giữ được nữa rồi.

Lo lắng, bồn chồn ngồi cả đêm, Hoắc Y Cẩm lại không hề quay về, sáng ra hỏi mới biết Hoàng thượng triệu hắn gấp, đêm hôm qua đã vào cung rồi.

Hại ta phải lo lắng, sợ hãi suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, ta phá lệ đến trước mặt mẹ chồng để hầu hạ.

Mẹ chồng mặt mày rạng rỡ, cười tủm tỉm khen ta là phúc tinh. Ban đầu nhiều người đều nói Hoắc Y Cẩm đã chết, chỉ có ta kiên định nói hắn không chừng đang ẩn náu ở một nơi nào đó lập kế hoạch, chờ thời cơ để hành động!

Nào ngờ, lời ta nói lại ứng nghiệm!

Mặt ta trông như bị táo bón, lúc đó ta chỉ là nói bừa để lấy lòng bà thôi mà!

Mẹ chồng lại hỏi ta, Hoắc Y Cẩm đối xử với ta thế nào?

Không đuổi ta đi ngay đã là tốt lắm rồi.

Thế nhưng ngoài miệng ta lại dối lòng nói: “Nhìn qua đã biết chàng là người thấu tình đạt lý, biết quan tâm, chăm sóc người khác ạ!”

Mẹ chồng vẻ mặt hơi đăm chiêu: “Vậy thì tốt!”

Có thể thấy bà cũng rất lo lắng, nói rằng ngày xưa khi bà làm chủ gả ta cho Hoắc Y Cẩm, cả nhà đều nghĩ rằng hắn đã chết.

“Đứa trẻ này từ nhỏ đã nóng tính, cứng đầu, cũng không biết có gây rắc rối gì cho con không?”

Ta lập tức hiểu ra, vỗ ngực đảm bảo:

“Cùng lắm thì đến lúc đó, con sẽ xin chàng hưu con.”

Mẹ chồng ôm ta an ủi một hồi, nói ta thông minh biết điều, sau này dù Hoắc Y Cẩm không cần ta, bà cũng sẽ coi ta như con gái ruột của mình.

Thấy chưa? Đây chính là mối quan hệ mà ta đã dày công vun đắp trong một năm qua ở Hoắc gia đấy!

Là một tiểu thư xuất thân từ gia đình nhỏ bé, còn không được cưng chiều, thế mà gả vào nhà họ Hoắc lại được hưởng bao nhiêu ưu ái. Nói thật, một năm qua ta đã kiếm đủ rồi, chỉ cần ta biết giữ mồm giữ miệng, không gây xung đột với bất kỳ ai trong phủ là được.

Sau này nếu tự nguyện xin hưu thê, Hoắc gia biết mình đuối lý, tài sản họ tặng ta chắc chắn sẽ không lấy lại. Đến lúc đó, có tiền trong túi, dù không còn được gia đình che chở, ta cũng có thể sống một đời tự do, an nhàn.

Một chữ đơn giản thôi, tiếp tục “sướng”!

Ta hạ quyết tâm, từ nay không còn sợ Hoắc Y Cẩm nữa, cùng lắm thì binh đến tướng chặn, nước đến đất đỡ!

Hưu thư ơi, đợi ta, ta đến đây!

5.

Sau giờ nghỉ trưa, ta đang nằm hóng mát trên chiếc ghế xích đu trong sân.

Cục cưng mềm mại Hoắc Tiểu Kỳ ngồi trên chiếc ghế thấp bên cạnh để đọc sách và luyện viết chữ.

Phủ đã mời thầy giáo cho cậu bé, nhưng cục bông mềm mại này lại thích bám dính lấy ta như keo dán chuột, không biết có phải là vì đồng cảm với số phận trớ trêu của nhau hay không.

Hoắc Tiểu Kỳ không chú tâm đọc sách, cầm một nhánh cỏ đuôi chó chọc vào mặt ta.

“Mẫu thân ơi, mẫu thân đã gặp phụ thân chưa?

“Rồi!”

“Mọi người đều nói, phụ thân là một đại tướng quân lợi hại, họ nói phụ thân sẽ không thích mẫu thân, cũng sẽ không cần Tiểu Kỳ, mẫu thân và Tiểu Kỳ sẽ bị phụ thân đuổi ra ngoài, có thật không?”

Đứa nhỏ mới năm tuổi, mà hiểu chuyện đến đau lòng.

Ta mở mắt, nhìn Hoắc Tiểu Kỳ một cách nghiêm túc. Suốt một năm qua, cậu bé là người duy nhất có hoàn cảnh éo le giống ta.

Bỗng chốc, lòng ta trào dâng niềm đồng cảm sâu sắc với cậu bé.

 

Là một người trưởng thành, ta có thể tự mình định đoạt tương lai, nhưng Hoắc Tiểu Kỳ bé nhỏ lại chỉ có thể bị động đón nhận mọi thứ.

Vì vậy, ta nhẹ nhàng an ủi Hoắc Tiểu Kỳ: “Những điều đó đều là người khác nói bậy, họ ghen tị với hai mẹ con chúng ta thôi.”

“Con nghĩ xem! Lúc đầu không ai muốn làm con trai của phụ thân con, họ đã hỏi rất nhiều người, cuối cùng mới hỏi đến con, có phải không? Đó chính là duyên phận! Suốt một năm qua, con đã ngoan ngoãn, hiếu thảo, ngày ngày thắp hương cầu nguyện, chắc chắn ông trời đã động lòng mới mang cha con quay về bên mẹ con ta. Việc cha con sống sót trở về cũng có một phần công lao của con đó.”

“Thật không ạ?” Đôi mắt Hoắc Tiểu Kỳ lập tức sáng lên.

“Thật chứ! Cha con là anh hùng trên chiến trường, cứu muôn dân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, chàng ấy đã khiến kẻ thù hứa không khai chiến trong ba mươi năm, bách tính khắp nơi đều biết ơn chàng!”

“Phụ thân con là người rất tốt, không hề hung dữ, Tiểu Kỳ của chúng ta đáng yêu như vậy, phụ thân chắc chắn cũng sẽ thích Tiểu Kỳ.”

“Vậy phụ thân cũng sẽ thích mẫu thân chứ?” Hoắc Tiểu Kỳ lại bắt đầu chuyên mục mười vạn câu hỏi vì sao, trùng hợp thay câu hỏi này đã đánh thẳng vào lòng ta.

Dựa vào thái độ của Hoắc Y Cẩm ngày hôm qua, ta nghĩ chuyện hắn thích ta vẫn còn hơi gian nan.

Nhưng ta vẫn nói: “Tất nhiên rồi, hôm qua mẫu thân đã gặp phụ thân rồi, chàng ấy rất thích ta đó.”

Vừa dứt lời, một tiếng hừ khe khẽ vang lên trong sân khiến ta rùng mình. Có lẽ do ta quá nhạy cảm chăng?

Ta nói với Hoắc Tiểu Kỳ: “Con biết không, khi tin đồn về cái chết của phụ thân con lan truyền khắp kinh thành, không ai muốn gả vào Hoắc phủ để thủ tiết cả. Thậm chí, có người còn nói rằng nếu Hoắc phủ dùng vũ lực để ép buộc, họ sẽ chỉ cưới về một xác chết. Nhưng ta thì khác! Ta không những vui vẻ gả vào đây, mà còn hết lòng chăm sóc con, nuôi dạy con nên người. Sao phụ thân con có thể không yêu thương ta được chứ? Đúng không nào?”

Hoắc Tiểu Kỳ lập tức phấn chấn hơn, hăng hái hỏi tiếp: “Mẫu thân ơi, thủ tiết là gì ạ?”

Đang lúc ta lúng túng, thì phía sau có tiếng bước chân.

Ta ôm Hoắc Tiểu Kỳ quay lại, thì thấy một người mặc áo choàng dài màu xanh, dáng vẻ nho nhã nhưng không thiếu phần nghiêm nghị tiến lại gần.