Thay muội muội cùng cha khác mẹ gả cho vị tiểu tướng họ Hoắc đã anh dũng hy sinh nơi chiến trường, ta trở thành một góa phụ, thừa kế cơ ngơi lộng lẫy cùng những tỳ nữ xinh đẹp mỹ miều của hắn.
Các trưởng bối nhà họ Hoắc xót thương cho số kiếp truân chuyên của ta, liên tục sai người khiêng vàng bạc châu báu chất đầy phòng ta.
Khi đang tận hưởng cuộc sống an nhàn, sung sướng tột bậc, thì vị phu quân đã tử trận nơi chiến trường của ta bỗng dưng “sống lại”, quay trở về nhà…
Trời ơi! Niềm vui ngắn ngủi chẳng tày gang, “đời bế tắc” sắp sửa ập đến, ta phải làm sao đây?
1.
Tiểu tướng quân nhà họ Hoắc anh dũng hy sinh nơi sa trường, đến cả hài cốt cũng không tìm thấy.
Hoắc lão phu nhân ngày đêm thương nhớ, bèn nhận nuôi một đứa bé để nối dõi tông đường, đồng thời muốn chọn một tiểu thư từ gia đình khuê môn gả vào phủ để dạy dỗ đứa trẻ này.
Đây chẳng phải là âm hôn hay sao? Cô nương nhà ai mà muốn lấy một người đã chết để làm goá phụ, thủ tiết cả đời chứ?
Tin tức truyền ra, những gia đình có con gái ở độ tuổi cập kê trong kinh thành đều tìm cách né tránh, ngoại trừ người mẹ kế tham lam vô độ, ham mê quyền quý của ta, cố gắng chen chân vào.
Thế là Hoắc lão phu nhân đành chọn nữ nhi nhà họ Khương để gả vào phủ.
Thứ muội Khương Vi của ta khóc lóc thảm thiết, nước mắt tuôn rơi như mưa rào tháng bảy, trông thật xót xa!
Cha ta không nỡ, nên bảo ta đi thay.
Là một đứa con gái mồ côi mẹ, cha không thương, bị mẹ kế ngược đãi, bị muội muội cùng cha khác mẹ bắt nạt, lúc đó trong lòng ta “vui như chim sổ lồng”, nhưng trên mặt lại giả vờ uất ức.
Muốn ta gả cũng được thôi.
Thứ nhất, phải xóa tên mẹ và ta ra khỏi gia phả nhà họ Khương. Trước lúc lâm chung, mẹ ta nói điều bà hối hận nhất trong đời chính là gả cho kẻ phản bội Khương Sùng Sơn, ta phải thay mẹ đã mất đòi lại công bằng.
Thứ hai, vì là thay thế muội muội cùng cha khác mẹ gả đi, nên ta phải có toàn bộ của hồi môn của nó, một chiếc khăn voan đỏ cũng không thể thiếu!
Cha ruột và mẹ kế “bó tay chịu trói”, bất đắc dĩ phải đồng ý với điều kiện của ta.
Ta hí hửng gả vào nhà họ Hoắc, bái đường cùng với cây trường thương mà Hoắc tiểu tướng quân yêu thích nhất lúc sinh thời, hoàn toàn không cảm thấy ấm ức chút nào.
Ta còn nhận nuôi một bé con mềm mại, đáng yêu bốn tuổi làm con trai.
Bế bé con trong lòng, ta cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt: “Từ nay về sau, chỉ còn hai mẹ con ta nương tựa lẫn nhau thôi!”
Trượng phu chết mất xác, lại có cả con! Cuộc sống sung sướng không gì bằng!
Nhưng mà, hình như Hoắc lão phu nhân hiểu lầm ý ta, bà rưng rưng nước mắt nói tuyệt đối sẽ không để ta phải chịu ấm ức, còn tặng ta năm trăm mẫu ruộng nước và tám cửa hàng sầm uất ven đường.
Hoắc lão phu nhân chỉ có một người con trai là Hoắc tiểu tướng quân, kiên quyết không để ta bưng trà rót nước hầu hạ mọi việc, còn tuyên bố rằng sau này tài sản của bà sẽ để lại cho ta hết.
Các cô, dì, chú, bác nhà họ Hoắc đều thay phiên nhau tặng ta những món quà hậu hĩnh.
Ta còn thừa kế cả một tòa dinh thự lộng lẫy và những tỳ nữ xinh đẹp như hoa của Hoắc tiểu tướng quân.
Đúng lúc ta đang sung sướng như thần tiên, thì vị phu quân mà ta vẫn cúng tám nén hương mỗi sáng tối, tưởng chừng đã hy sinh trên chiến trường kia, lại bất ngờ trở về!
2.
Trận chiến ở biên giới đã kéo dài suốt bảy mươi năm, giằng co không dứt, tưởng chừng như không bao giờ có hồi kết, thế mà chỉ với một đòn tấn công bất ngờ, quân địch đã phải buông súng đầu hàng.
Tin khẩn cấp báo về kinh thành, mọi người mới vỡ lẽ ra rằng, hoá ra vị phu quân đã hy sinh trên chiến trường gần một năm kia, bia tưởng niệm liệt sĩ của hắn cũng đã phủ đầy bụi, lại âm thầm dành hơn nửa năm trời để mở thông một con đường hiểm trở, tấn công thẳng vào đại bản doanh của địch, vơ vét quốc khố của đối phương, thậm chí còn bắt sống thủ lĩnh của chúng.
Cuộc chiến này đương nhiên không thể đánh tiếp, nước địch đã giơ cờ đầu hàng, cam kết sẽ không động binh trong ba mươi năm.
Khi tin tức truyền về kinh thành, vị “phu quân đã chết” của ta, Hoắc Y Cẩm, đã chỉ còn cách kinh đô năm ngày đường.
Lòng ta hoảng loạn không yên, linh cảm mách bảo rằng những ngày tháng sung sướng sắp kết thúc rồi.
3.
Ba ngày sau, một nam tử tuấn tú với dáng vóc cân đối, cao ráo, mặc trang phục cưỡi ngựa, dù bụi bặm phong trần nhưng cũng không thể che giấu được sát khí trên khuôn mặt, đã đứng trước mặt ta.
Lúc bấy giờ, cả phủ ai ai cũng thi nhau “vuốt mông ngựa”, nói Hoắc thiếu gia có thể “cân trời, lấp biển”, tiên nữ cũng không xứng với hắn, việc đầu tiên sau khi hắn trở về chắc chắn là sẽ bỏ ta.
Ta chớp chớp mắt, nhìn người lạ đột ngột xuất hiện trong sân, lửa giận bùng lên dữ dội hơn.
“Ngươi ở phòng nào? Không báo trước mà tự ý xông vào phòng của ta, hết người này tới người nọ, còn dám chạy lung tung, giờ ta vẫn là thiếu phu nhân đấy!”
Vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng hô kinh ngạc, mấy tỳ nữ đồng loạt quỳ rạp xuống đất, miệng hô vang: “Thỉnh an thiếu gia!”
Ta ngây người như phỗng!
“Ai cơ?”
Có tỳ nữ kéo tay áo ta, khóc không thành tiếng nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia đã về rồi ạ!”
Ánh mắt máy móc của ta từng chút từng chút dời về phía nam tử đầy vẻ anh khí trước mặt.
Đúng vậy, Hoắc tiểu tướng quân mà ta cúng tám nén hương mỗi sáng tối đã trở về rồi!
Vừa nãy ta đã nói gì nhỉ?
Ta cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, chuẩn bị quỳ xuống hành lễ.
“Phu quân! Ta biết mà, chàng nhất định sẽ không chết…”
Chưa kịp hành lễ, nửa chừng đã bị Hoắc Y Cẩm dùng đôi chân dài khều một chiếc ghế đẩu chặn ngang.
“Phu quân?” Người đàn ông khoanh tay, giọng điệu khinh thường.
“Đúng là thân ở chiến trường chiến đấu, họa lại từ hậu viện mà ra!”
Này! Ta hơi bị tổn thương đó!
Hoắc Y Cẩm nói ta là mối họa.
Ta nghĩ, cho dù là mối họa, thì ta cũng là mối họa có “nhan sắc lưu truyền ngàn năm”!