Ta bình tĩnh, lấy viên đan dược từ trong lọ sứ trắng ra, đưa cho hắn ta:
“Bệ hạ có thể uống, biết đâu hôm nay gặp lại, A Cửu cô nương sẽ đối xử với ngài tốt hơn.”
Hắn nắm viên đan dược trong tay, không uống, chỉ nhìn ta: “A Cửu.”
“Ta biết là nàng. Đôi mắt của nàng luôn khác với người khác.”
Nụ cười giả tạo bên môi ta dần dần biến mất.
Một lát sau, ta chế giễu: “Thật đáng khinh, Lý Kinh Trạch.”
“Đã biết là ta, sao không vạch trần. Như một con chó bị ta đùa bỡn xoay vòng, ngươi cảm thấy vui sao?”
Ta biết Lý Kinh Trạch vốn là người rất kiêu ngạo.
Hắn nhìn ta với ánh mắt tràn đầy đau khổ, nhưng lại ép phải nén xuống.
“Ta biết nàng không phải người thường, sẽ không chết… Những năm qua ta luôn tìm nàng. Diên Ninh Vãn, Diên gia, và cả sứ thần nước Liêu, ta không tha cho một ai.”
Ta cười chế giễu: “Không tha cho họ có ích gì? Người đáng chết nhất là ai, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?”
“Lý Kinh Trạch, từ khi ngươi mười ba tuổi ta đã ở bên cạnh ngươi. Ngươi bị những hoàng tử được sủng ái bắt nạt, bao nhiêu lần ta đứng ra bảo vệ ngươi. Ta vốn không cầu mong sự đền đáp của ngươi, nhưng ngươi đã hứa sẽ để ta trở thành người phụ nữ cao quý nhất thiên hạ.”
“Ngươi tự coi rẻ mình, nhưng lại không chịu thừa nhận, rồi đổ mọi tội lỗi lên người khác. Dù không có sự chia rẽ của Diên Ninh Vãn, ngươi vẫn sẽ nghi ngờ ta. Ngày đó ta ở lại cung của Lý Kính Trì suốt đêm không về, ngươi thực sự không biết ta đã làm gì sao?”
Hắn ngẩn ngơ nhìn ta, dáng vẻ thảm hại.
“Ngươi biết mà, nhưng ngươi không muốn thừa nhận sự bất lực của mình. Trước đây ngươi dựa vào sự bảo vệ của ta để sống sót, sau đó lại dựa vào Diên Ninh Vãn,Diên gia để tồn tại . Ta nói ngươi bán thân cầu vương vị, sai sao?”
Hắn câm lặng, đau khổ che mặt, nước mắt thấm qua kẽ tay.
Rất lâu trước đây, khi còn là thiếu niên, Lý Kinh Trạch cũng đã từng rơi nước mắt trước mặt ta.
Khi đó ta thực sự đau lòng.
Bây giờ lại thấy phiền chán.
Hận chính là hận.
Thời gian trôi qua, trải qua vô số thế giới nhiệm vụ, cũng không làm giảm bớt một chút nào sự hận thù trong lòng ta.
Ta nhìn Lý Kinh Trạch với đôi mắt đỏ hoe trước mặt, bình tĩnh nói: “Ngươi từng thề sẽ không phụ ta, mãi mãi không làm tổn thương ta. Nhưng ngươi đã không làm được, Lý Kinh Trạch.”
Không làm được, thì đi chết đi.
Trên đời này thứ rẻ mạt nhất, chính là sự hối hận đáng cười sau khi gây tổn thương.
Chẳng qua là trước đây, hắn cảm thấy giang sơn quan trọng hơn ta, nên thà giả vờ điếc trước những lời dối trá vụng về của Diên Ninh Vãn, cũng muốn n Diên gia luôn đứng về phía hắn.
Và sau khi nắm quyền, hắn lại bắt đầu hối tiếc và hoài niệm.
Dường như chỉ cần hối cải, tìm lại ta thì thiếu niên Lý Kinh Trạch bướng bỉnh kia vẫn chưa bị hắn tự tay giết chết.
Ánh mắt Lý Kinh Trạch mang chút hy vọng mong manh, hắn hít sâu, giọng nói có chút khó khăn:
“A Cửu, chúng ta bắt đầu lại được không? Nàng cho ta một cơ hội để chuộc tội và bù đắp…”
“Không cần thiết nữa, Lý Kinh Trạch.”
Ta lắc đầu, đột nhiên đứng dậy, nắm lấy cổ tay hắn, kéo đến rìa Bái Nguyệt Đài.
Vì mỗi lần Lý Kinh Trạch đến đây, khi rời đi đều rất thảm hại, hắn đã sớm giải tán các thị vệ canh giữ nơi này.
Đêm đông lạnh lẽo.
Gió đêm thổi qua như lưỡi dao cắt qua da thịt.
“Ta thực sự đã từng yêu ngươi.”
“Ta đã nói với ngươi, ta ghét phải rời xa quê hương, đến một nơi xa lạ. Còn nơi này đối với ta, chính là xa lạ. Trước đây chỉ vì có ngươi, vì ta thích ngươi, mới cảm thấy không phải không thể chịu đựng.”
Nói xong câu này, ta vươn tay về phía Lý Kinh Trạch.
Trong mắt anh ta lóe lên một tia vui mừng yếu ớt, có lẽ nghĩ ta muốn chạm vào hắn.
Nhưng giây tiếp theo, từ tay áo của ta trượt ra một con dao nhỏ sắc bén.
Không do dự, đâm thẳng vào tim hắn.
Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn dần dần tối đi, lại đâm sâu thêm một chút.
Từng từ từng chữ: “Ngươi đã nói ngươi yêu ta, muốn chuộc tội và bù đắp, vậy dùng mạng của ngươi, đưa ta về nhà.”
Lý Kinh Trạch mở miệng, khó khăn nói: “Ta tưởng, ta tưởng…”
“A Cửu, ta muốn…”
Giữa những tiếng nói lắp bắp, máu từ miệng hắn trào ra.
Chưa kịp nói hết, ta đột ngột vươn tay, đẩy hắn xuống rìa Bái Nguyệt Đài.
Ba chữ “ôm nàng” bị gió đêm trên đài cao cuốn đi.
Vài giây sau, một tiếng thụp vang lên khi cơ thể rơi xuống đất.
“Không cần đâu, ta sợ bẩn.”
Ta thò đầu nhìn xuống, thấy Lý Kinh Trạch ngã trên nền đá xanh, như một con chim gãy cánh, máu văng khắp nơi.
Xa hơn nữa, trong cung điện nước Sở, những phủ của các triều thần quan trọng ở kinh thành, ánh nến dần dần sáng lên.
Trong đầu ta, hệ thống lại lần nữa nhấp nháy những đốm sáng trắng.
“Chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, giúp nữ đế thống nhất tứ hải.”
“Chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn, tự tay giết kẻ thù.”
“Xin xác nhận có rời khỏi thế giới nhiệm vụ hay không.”
Ta gật đầu, nhìn lần cuối vào cái xác đáng sợ kia.
“Tạm biệt, Lý Kinh Trạch.”
Trước khi bị ánh sáng trắng nuốt chửng hoàn toàn, ta thấy Tuyết Lăng Phong từ xa, đang gắng sức chạy tới Bái Nguyệt Đài.
Ngài ấy mắt đỏ hoe, miệng hình như gọi “A Cửu”.
Cuối cùng vẫn không gặp được lần cuối.
Ta như chìm vào làn nước ấm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Không biết đã bao lâu, ta mới từ từ tỉnh lại.
Đó là một đêm trong lành.
Bầu trời đêm đầy mây, một vầng trăng tròn sáng trong như lúc đầu.
Bên ngoài cửa sổ, băng tuyết tan thành những giọt nước, nhỏ tí tách xuống mái hiên.
Những cành cây khô cằn suốt mùa đông, đã bắt đầu nảy mầm xanh.
Khi ta trở lại, cũng là lúc xuân về.
-Hết-