1
Công chúa mất nước trở thành hoàng hậu của vị vua mới, tin tức này lan truyền khắp thiên hạ, làm dấy lên sự kinh ngạc của toàn thế giới.
Trấn quốc diệt Lê quốc, từ đó trên bản đồ chỉ còn sáu quốc.
Nhưng ta lại bị ép quỳ trước cung điện Phượng Nghê, chịu đựng những roi da dài từ công chúa Lê quốc.
Những roi đó có gai, rơi xuống có thể làm da thịt bị thương đến mức chảy máu.
Vết máu ngấm vào trang phục của ta, nhưng khi Mạnh Trường Sách đến, trên trán hắn lại không một chút nào nhăn nhó, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tề tướng quân là người thường xuyên luyện võ, những vết thương da này không đáng kể đâu.”
Nói xong, hắn lại nắm tay công chúa Cản Ngọc, bước vào cung điện.
Nghe đồn, việc ta bị trừng phạt trước cung điện Phượng Nghê là điều mà công chúa Cản Ngọc đồng ý để bản thân quên hận, nhập cung làm hoàng hậu.
Mười năm trước, hắn làm con tin, trước khi được gửi đến Lê Quốc, hắn nắm chặt tay ta, hắn nói hắn sợ.
Lúc đó, hắn hoàn toàn tuyệt vọng, tất cả hy vọng của hắn đều nằm ở ta, cuối cùng trở thành sự van xin, hắn nói dòng họ Tề nắm quyền quân sự, ngày mai sẽ có cách giúp hắn trở về, cầu xin ta giúp hắn…
Ta và hắn từ nhỏ đã hiểu lòng nhau, Thái Hậu đã hứa hôn, nếu không có sự cố này, sau ba tháng sẽ là ngày bọn ta thành thân.
Những con tin từ xưa đến nay, đa số kết thúc bi thảm. Nhưng Trần quốc đã bị đánh bại và không còn cách nào khác ngoài việc phải cúi đầu.
Sau trận thất bại này, Trần quốc phải cắt đất dâng bạc, gửi con tin để cầu hòa, khi đó cha ta, đường đường là một vị tướng quân, cảm thấy đây là nỗi sỉ nhục to lớn của đất nước và gia tộc, trước khi qua đời ông đã căn dặn ta, phải chiến thắng Lê Quốc bằng mọi giá, đón tướng quân trở về, để rửa sạch sự nhục nhã này.
Từ hôm đó, ta chính thức bước chân vào trại quân.
Cuộc sống trong quân đội phải chịu rất nhiều khổ cực, trong mười năm đó, đã có những chiến công hừng hực, cuối cùng là cuộc chinh phạt Lê Quốc, ta cùng mọi người đón Mạnh Trường Sách trở về.
Nhưng mười năm làm con tin trôi qua đã làm hắn thay đổi toàn bộ, hắn đã phải lòng công chúa của Lê Quốc.
Hoàng tộc Lê Quốc đã diệt vong, nhưng hắn vẫn muốn bảo vệ nàng ta, nhất quyết không màng ý kiến của các quan đại thần, ấn định phong nàng ta làm hoàng hậu.
Mạnh Trường Sách dường như trở nên hoang tưởng và tàn nhẫn, hắn nói với các vị quan đại thần trong triều: “Trẫm là vị vua, tại sao vẫn phải bị kiểm soát bởi người khác? Trẫm muốn phong nàng ấy làm hoàng hậu, nếu như có ai có ý định cản trở, giết không tha!”
Ngày lên ngôi, điều mà hắn nói với ta không phải là lời cảm kích nhiều năm chiến đấu của ta, bất chấp sự sống chết, mà thay vào đó hắn lại cau mày, mặt u sầu, tâm tư vẫn luôn gắn với vị công chúa đang tuyệt thực.
Mạnh Trường Sách đầy thống khổ, thấp giọng nói: “Thế Nhan, ta đã đạt được ngôi vị hoàng đế, nhưng đã mất trái tim của nàng ấy, nàng ấy ghét ta, ta phải làm sao bây giờ?”
Sự ân hận và bất lực trong ánh mắt của hắn làm ta tổn thương sâu sắc..
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng một tân hoàng đế, vừa được đón về từ vùng đất đầy xác chết và máu tươi lại là một người như vậy.
Nhưng điều này chỉ mới là sự khởi đầu.
Mạnh Trường Sách kể cho ta nghe về sự lương thiện và nhân hậu của công chúa Cản Ngọc, hắn nói đó là sự ấm áp duy nhất trong suốt cuộc đời làm con tin của hắn.
Nàng ta sẽ lên tiếng khi người khác bắt nạt hắn, cũng sẽ gửi áo ấm cho hắn trong những ngày lạnh giá, hay thậm chí sẽ đứng trước lưỡi đao vô tình để bảo vệ hắn khi kẻ ám sát tấn công…
Lúc đang uống rượu để quên đi nỗi sầu, hắn nói rằng hắn đã hủy hoại tiểu công chúa lương thiện trong Lê quốc cung, vì vậy hắn muốn dùng cả cuộc đời mình để bù đắp. Chỉ cần có được sự tha thứ của Cản Ngọc công chúa, hắn sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ hiện tại mà hắn có.
Ngỡ tưởng rằng sau mười năm chinh phạt trên chiến trường, ta đã quen với việc nhìn thấy sự sống và cái chết, núi xương chất thành đống, trái tim của ta đã trở nên cứng nhắc như sắt đá, nhưng sau khi nghe những lời này, ta vẫn không khỏi khựng lại, thì ra trong lòng ta vẫn đau đớn như vậy, ta hoảng sợ làm đổ ly rượu.
Hắn chỉ kể lại những câu chuyện giữa hắn và Cản Ngọc công chúa, còn những kí ức cũ giữa hắn và ta, lại không được đề cập đến dù chỉ một câu.
Mạnh Trường Sách thật sự đã quên rằng mười năm trước hai người chúng ta cũng đã được định hôn.
2
Trong lòng Cản Ngọc công chúa có hận ý, Mạnh Trường Sách vẫn luôn biết, nhưng hắn chọn cách bao dung điều đó.
Kể từ khi đến Trần quốc, nàng ta luôn chản nản và tuyệt thực. Đối với vị trí hoàng hậu mà Mạnh Trường Sách đã hứa, nàng ta cũng phớt lờ làm ngơ.
Nhưng sau đó khi trông thấy ta, dường như nàng ta lại có sự sống lại, và việc mà nàng ta thích làm nhất đó là tổn thương ta.
Chỉ vì ta đã dẫn dắt quân đội nhà Trần tiến thẳng trực tiếp vào cung điện của Lê quốc.
Ta tuân theo mệnh lệnh của tiên hoàng và của cha, xóa sạch đi dấu vết của nỗi xấu hổ thất bại của Trần quốc mười năm về trước.
Nhưng ta không ngờ, lòng người thay đổi dễ dàng.
Ngày gặp ta, Cản Ngọc công chúa đã đáp ứng vị trí hoàng hậu mà Mạnh Trường Sách đã hứa, hiếm hoi dành những lời ngọt ngào cho hắn.
Nàng ta nhìn về phía Mạnh Trường Sách, như có ý gì đó, nói: “Không phải chàng nói muốn bù đắp cho ta sao? Vậy bắt đầu từ nàng ấy đi.”
Trong ngày thành hôn, nàng ta buộc ta phải quỳ trước bậc thềm của cung điện Phượng Nghê, nàng ta còn ra lệnh cho cung nữ lấy đá vụn trải trên mặt đất.
Nhưng sau đó, dường như nhận ra rằng điều này không thể làm dịu lòng hận thù của mình, Cản Ngọc đã mang một cây roi dài đến.
Quần áo ta dính đầy máu tươi, những cung nữ xung quanh đều không dám nhìn thẳng vào.
Mạnh Trường Sách hơi cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Cản Ngọc, đủ rồi.”
Nàng ta ngước lên nhìn, lạnh lùng nói: “Sao, chàng thấy khó chịu à?”
Mạnh Trường Sách thở dài nhẹ nhàng, lại gần cô ấy, nắm chặt tay cô ấy, dường như đã quyết định một điều gì đó, kiên quyết nói: “Chỉ cần nàng có thể quên đi hận thì, muốn làm gì cũng được.”
Hắn thật sự không kiêng nể nàng ta.
Mạnh Trường Sách nói hắn sợ sự im lặng chết chóc của Cản Ngọc, hắn sợ nàng ta không có ý muốn sống, nếu sự hận thù có thể trở thành ý muốn mới của nàng ấy, thì đó cũng là một điều may mắn.
Và hắn thật sự hoàn toàn không quan tâm ai sẽ là nạn nhân.
Cản Ngọc nói nàng ta bị bệnh, và yêu cầu ta thử thuốc cho nàng.
Nàng ta tin vào các pháp sư, và những người đó đề xuất các đơn thuốc, ngay cả các thái y cũng nói đó là loại thuốc cực mạnh, gây hại cho cơ thể.
Nhưng chỉ vì Cản Ngọc nói: “Tướng Quân Tề đã rèn luyện nhiều năm, cơ thể mạnh mẽ, nàng ấy cũng là nữ nhân, vậy cứ để nàng ấy thử thuốc cho ta đi.”
Mạnh Trường Sách đã đồng ý một cách dứt khoát.
Hắn nói rằng cơ thể của Cản Ngọc rất mong manh, không chịu nổi những cực nhọc, còn ta thì khác, ta đã trải qua nhiều khó khăn trong vòng vây của dao kiếm, chắc chắn có thể chịu đựng được.