Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 2

11:46 sáng – 28/06/2024

3

Thiếu niên trai tuấn tú đứng trước mặt ta, tóc đen búi cao, lông mày và mắt như tranh vẽ.

“Đại tỷ đêm khuya gọi ta đến, có chuyện gì vậy?”

“ Đại tỷ hiện đang ở trong tình thế nguy hiểm, có việc rất quan trọng muốn nhờ đệ giúp đỡ.” Ta nghiêm túc nhìn thiếu niên.

“Ai muốn hại đại tỷ!” thiếu niên lập tức rút kiếm ra, “Chước nhi liều chết với hắn!”

Đây chính là đệ đệ của ta, người được mệnh danh là mỹ nam đệ nhất kinh thành – Lục Chước.

“Đừng kích động.” Ta vẫy tay,” Ngươi lại đây.”

Lục Chước bước nhanh tới trước.

“Cởi giáp ra.”

Lục Chước lập tức cởi bộ giáp bạc sáng bóng.

“Cởi áo ngoài ra.”

Lục Chước liền kéo áo khoác ra.

“Tốt lắm, bây giờ, kéo áo trong lên.”

Lục Chước nhìn ta một chút do dự, nhưng vẫn làm theo.

Ta quay đầu hỏi Liễu tần bên cạnh.

“Đây có phải thứ muội muốn không?”

Mặt Liễu tần đỏ bừng.

Chuyện gì thế này, ta thật sự cho nàng ta nhìn nhưng nhìn thì nàng ta lại ngượng ngùng.

“Muội không phải muốn sờ sao?”

“Không cần, không cần.”

Liễu tần liên tục xua tay, “Chuyện đó… ta chỉ nói đùa thôi, thật sự… điều này quá là vô lễ.”

Lục Chước và ta giống nhau, dù không hiểu từ ngữ trong lời của Liễu tần, nhưng cũng đoán được bảy tám phần ý nghĩa, đệ ấy kinh ngạc nhìn ta.

“Hóa ra đại tỷ muốn ta bán sắc sao?!”

“Bán sắc một chút thì có gì không được!”

Ta đập bàn.

“Nếu thực sự bị Lâm quý phi lật đổ, cả gia tộc đều sẽ gặp nguy hiểm, biết bao nhiêu người phải mất đầu đệ có biết không!”

“ Tại sao chỉ có chúng ta là nữ nhân mới có thể lấy sắc hầu người, còn các người vì là đàn ông nên mặt mũi quý hơn vàng sao?!”

Lục Chước bị ta mắng đến ngớ người, nhắm mắt cắn răng, bước tới trước mặt Liễu tần, nắm tay Liễu tần đặt lên bụng mình.

“Thế này đã được chưa?”

Liễu tần lập tức rút tay về.

“Được rồi, được rồi…”

Nhưng Lục Chước sức mạnh không nhỏ, tay của Liễu tần không thể rút ra được, cuối cùng ta không nhìn nổi nữa nên mở lời.

“Nếu muội muội thấy được rồi thì là được rồi nhé.”

Lục Chước thả tay Liễu tần ra, đệ ấy cúi chào rồi mặc áo khoác và giáp lại.

“Chỉ cần Liễu nương nương bảo vệ được đại tỷ, khi nào cần Chước nhi, cứ việc gọi.”

Lục Chước rời đi, ta nhìn Liễu tần, thấp giọng nói: “Muội muội?”

Liễu tần từ trạng thái đỏ mặt xấu hổ tỉnh lại: “Ồ ồ, ta đang nghe, đang nghe.”

Nàng ta uống một ngụm trà để bình tĩnh lại: “Nhưng hoàng hậu tỷ nói hơi quá rồi đấy, tỷ là bạch nguyệt quang của hoàng thượng, gia tộc tỷ sao lại gặp nguy hiểm được chứ?”

Ta nhẹ nhàng nhấc chén trà, hơi nóng từ nước trà truyền qua chén sứ, nhưng nó không thể sưởi ấm đôi tay lạnh lẽo của ta.

“Các người không biết toàn bộ câu chuyện.”

Ta nói nhỏ.

“Người mà hoàng thượng thực sự yêu, không phải là ta.”

4

Liễu tần có chút ngạc nhiên.

“Tỷ nói, bạch nguyệt quang thật sự của hoàng đế là người khác?”

“Ừ.”

“Nàng ấy bây giờ ở đâu?”

“Đã chết rồi.” Ta khẽ nói, “Chết khi mới mười lăm tuổi.”

Bầu không khí trong điện trở nên u buồn, ngay cả người tính cách hoạt bát như Liễu tần cũng im lặng một lúc.

“Phải rồi.” Nàng ta suy nghĩ, “Nếu bạch nguyệt quang thật sự không chết, vị trí hoàng hậu này lẽ ra phải là của nàng ấy.”

Nói xong, nàng ta mới nhận ra mình đã nói sai, vội vàng tự vỗ miệng mình.

“Xin lỗi, xin lỗi…”

Ta xua tay, ý bảo không sao.

“Muội nói đúng là sự thật, ta, Lục Lan, cũng chỉ là một kẻ giả mạo mà thôi.”

“Nhưng…” Ta nhẹ nhàng thở dài. “Dù nàng ấy không chết khi mười lăm tuổi, nàng ấy và hoàng thượng cũng không thể ở bên nhau.”

“Nàng ấy là ai?”

Liễu tần vừa hỏi xong, ngoài điện đã vang lên tiếng xôn xao.

Cung nữ thân cận của ta, Liên Chi, hớt hải chạy đến: “Nương nương, Lâm quý phi nói mất cây trâm vàng mà hoàng thượng ban, muốn đến cung của chúng ta tìm, ta không thể ngăn được…”

“Quý phi dám xông vào cung hoàng hậu?!” Liễu tần nghe vậy liền nổi giận, “Ngay cả tiểu thuyết mạng cũng không dám viết như vậy!”

Không phải lúc tranh cãi, ta lập tức đứng dậy, cùng Liên Chi đón tiếp ở cửa điện, đồng thời ra lệnh cho tiểu thái giám tâm phúc đưa Liễu tần tạm thời trốn vào phòng bên.

Hiện tại, không thể để Lâm quý phi phát hiện chuyện của Liễu tần.

Liễu tần vừa rời đi, Lâm quý phi liền xông vào như cơn gió, sau lưng là mười mấy cung nữ thái giám.

Trong cung không còn phi tần nào ngoài nàng ta dám hống hách như vậy.

“Lâm quý phi nửa đêm xông vào Phượng Nghi cung, là có chuyện gì?” Ta trầm mặt nói.

“Ê, ta đã nói với nha đầu này một lần rồi mà? Sao, là nàng ta quá ngốc nên không truyền đạt được, hay là tỷ đã già nên quên nhanh vậy?”

Lâm quý phi cười, vuốt lại tóc mai.

“Đừng trách ta nóng ruột, cây trâm vàng này là hoàng thượng ban cho ta, thế gian chỉ có một cái, mất không rõ ràng, hoàng thượng chắc chắn sẽ tức giận, ta lo hoàng thượng sẽ giận mà hại đến sức khỏe.”

Liên Chi ở bên cạnh quát: “Lâm quý phi trước mặt hoàng hậu nương nương nên tự xưng là tần thiếp, giờ lại một mực dùng từ ta, trong lòng không còn tôn ti sao!”

Lâm quý phi cười lớn.

“Tôn ti? Ta chỉ biết một điều, trong cung này, ai được hoàng thượng sủng ái, người đó là tôn; ai mất thánh tâm, người đó là ti.”

Nàng ta nhìn quanh Phượng Nghi cung, càng nhìn càng cười rạng rỡ: “Điện này thật là lạnh lẽo, đúng vậy, dù sao hoàng thượng cũng đã nửa tháng không tới.”

“Hoàng hậu nương nương đã già, việc hầu hạ hoàng thượng, để chúng ta, những người trẻ tuổi làm là được rồi.”

Ta không tức giận, Lâm quý phi nói đúng, ta đã hai mươi tám tuổi.

Những người mới vào cung tuyển chọn không quá mười bảy, mười tám tuổi, so với họ, ta đã là một người già.

Dưới ánh nến mờ, ta quan sát Lâm quý phi.

Nàng ta rất thông minh, mặc cung trang màu xanh nước biển, màu này rất hợp với nàng ta, kết hợp với trang sức ngọc, khiến khuôn mặt nàng ta lấp lánh như viên ngọc sáng.

Nàng ta học theo ta, ta thường mặc trang phục màu xanh nước biển.

Còn người còn gái thực sự thích mặc áo lụa màu xanh nước biển, đã chết mãi mãi khi mười lăm tuổi.

Ký ức về nàng ấy vẫn còn trong tâm trí hoàng thượng, ta thật sự đã già, những phi tần trẻ này mặc áo xanh biển, sẽ giống nàng ấy hơn ta.

“Muội muốn tìm trâm vàng, đến cung ta làm gì?”

“Ừ, lúc chào hỏi vẫn còn, sau đó không thấy nữa, chắc là rơi ở đây rồi.”

Ta lặng lẽ đứng yên tại chỗ.

Cây trâm vàng chỉ là cái cớ, Lâm quý phi thực sự muốn cho ta một bài học.

Nếu phi tần nửa đêm xông vào cung hoàng hậu mà không bị trừng phạt, thì khi tin này lan ra, sẽ không còn ai xem trọng ta là hoàng hậu nữa.

Hiện tại, Lâm quý phi đang được sủng ái.

Nàng ta cược rằng ta không dám phạt cô ta.

Ta im lặng một lúc, rồi nở một nụ cười dịu dàng: “Vậy Lâm quý phi hãy tìm kỹ đi.”

Lâm quý phi cũng cười, nàng ta nghĩ rằng ta không còn cách nào khác, nên sau khi đi dạo một vòng quanh điện, nàng ta nói nhạt: “Hình như không có ở đây, chúng ta đi thôi.”

“Đợi đã.” Ta lạnh lùng nói.

Lâm quý phi dừng lại, hơi ngạc nhiên quay đầu lại.

“Lâm thị xông vào Phượng Nghi cung, phạt đánh ba mươi roi.”

“Lục Lan ngươi dám!”

“Bản cung có gì mà không dám?!”

Ta vung tay, thái giám thị vệ xông lên, làm tan rã đám người của Lâm quý phi.

Hai tiểu thái giám kẹp chặt Lâm quý phi, nàng ta trợn mắt nhìn ta, đôi mắt gần như rỉ máu.

“Đánh!”

Lâm quý phi bị đẩy đến giữa điện nằm sấp xuống.

Lúc đầu, nàng ta còn khóc to.

Sau đó, tiếng kêu dần dần yếu đi.