1
Ta tên là Lục Lan, là hoàng hậu của Vũ triều.
Ta và hoàng thượng phu thê tình thâm, mọi người đều nói chúng ta là cặp đôi yêu nhau nhất trong hoàng cung.
Ta xuất thân từ gia đình nhà võ, từ nhỏ đã đánh nhau giỏi hơn cả con trai. Tiên đế rất thích ta, chỉ định ta làm thị vệ cho hoàng thượng khi ngài ấy còn là hoàng tử.
Từ bảy tuổi ta đã theo hoàng thượng, hưởng phúc cũng có,chịu khổ cũng có, cùng ngài ấy trải qua bao thăng trầm, cho đến khi ngài lên ngôi.
Trong hậu cung tất nhiên có nhiều phi tần, nhưng không ai được sủng ái hơn ta.
Cho đến khi Lâm quý phi xuất hiện.
Nàng ta vốn chỉ là một quý nhân nhỏ bé, từ khi nhập cung luôn ốm yếu, thậm chí chưa gặp mặt hoàng thượng được vài lần.
Nhưng sau khi rơi xuống nước một lần, tính cách của nàng ta hoàn toàn thay đổi, từ người không nói một lời trở thành người cực kỳ thích nổi bật.
Nàng ta bắt chước ta từ trang phục, biểu cảm đến giọng điệu nói chuyện.
Ta vốn không để tâm, cho đến khi nàng ta bắt đầu có âm mưu giết ta.
Đồ ăn của ta bị hạ độc nhiều lần, do không có chứng cứ xác thực, ta tạm thời không tiết lộ tin tức này ra.
Nàng ta thấy hạ độc không thành, liền mua chuộc Liễu tần trong lãnh cung.
Liễu tần nhiều năm trước gia đình bị tội, bị đày vào lãnh cung, đã không còn lưu luyến nhân thế, liền đồng ý làm sát thủ cho Lâm quý phi.
Khi ta đang ngắm cá bên hồ Thiên Lý, Liễu tần bất ngờ lao ra, cầm dao đâm về phía ta.
Ta đã nói rồi, ta xuất thân từ gia đình nhà võ, đánh nhau giỏi hơn cả đàn ông.
Vì vậy ta dễ dàng chế ngự được Liễu tần.
“Ngươi giết ta đi.” Liễu tần nhìn ta, “Dù sao ta cũng không muốn sống nữa.”
Ta suy nghĩ một chút, cung nữ đã quay về cung lấy áo choàng của ta rồi, xung quanh không có ai, ta đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng.
Ta đẩy Liễu tần xuống hồ Thiên Lý.
Một nén nhang sau, ta và Liễu tần ướt sũng cùng ngồi trong Phượng Nghi cung.
Nàng ta cầm chén trà nóng, nhìn trái nhìn phải.
“Trời ạ, nơi này thật xa hoa.”
Nàng ta nói xong liền bịt miệng.
“Xin lỗi xin lỗi, nàng là hoàng hậu đúng không? Ta nói vậy có phải không lễ phép lắm không?”
Ta mỉm cười, biết mình đã làm đúng.
“Nàng có biết mình là ai không?”
“Ta…”
Liễu tần ấp úng, mắc kẹt.
“Vậy nàng có biết ta là ai không?”
“Cái này ta biết!” Liễu tần đập tay lên đùi, “Hoàng hậu Lục! Bạch nguyệt quang của nam chính.”
Nàng ta vừa dứt lời, bụng đã kêu, nhìn ta có chút ngượng ngùng.
“Người đâu.” Ta ra lệnh.
Thái giám liền tới.
“Hôm nay tiểu trù phòng có món gì?”
“Bẩm nương nương, có canh gà tổ yến, thịt ngỗng hoa hồng, súp cá cắt mây, mì bướm dẫn nước, nấm đâm chồi, đậu phụ hạt sen, yến sào một phẩm, gân nai om nồi đất, nấm tuyết xé sợi, cá hương quế…”
Ta nghe thấy Liễu tần bên cạnh liên tục nuốt nước miếng.
“Liễu tần thích ăn gì…” Ta mỉm cười, “Thôi, mang cho Liễu tần mỗi thứ một phần.”
“Trời ơi, hoàng hậu nương nương thật hào phóng.” Liễu tần làm một động tác——sau này nàng ta nói với ta động tác đó gọi là “giơ ngón cái” rồi tò mò hỏi ta.
“Người gọi ta là Liễu tần, vậy ta cũng là phi tần sao?”
Ta đơn giản giới thiệu qua về quá khứ của nàng ta.
“Ôi trời ơi, cái khởi đầu này đúng là chế độ địa ngục!” Liễu tần lập tức trở nên u sầu, “Vậy ta còn phải đấu đá trong cung, ta ghét nhất việc cạnh tranh giữa các nữ nhân!”
Canh gà đã nấu xong, ta từ tay cung nữ nhận lấy, tự mình mang đến trước mặt Liễu tần.
Liễu tần giật mình: “Trời ơi chị gái… ồ không hoàng hậu nương nương, cô đừng khách sáo như vậy!”
“Nàng nói mình không thích đấu đá trong cung, nhưng ta ở vị trí này, không thể không đấu.”
Ta nhẹ giọng nói.
“Các người không thuộc về thế giới này, chết đi chỉ là trở về thế giới ban đầu, nhưng sinh mạng và gia tộc của ta đều gắn liền với cung đình và hoàng thượng, một bước sai lầm, cả bàn cờ thất bại.”
“Đúng vậy, các cô gái cổ đại cũng thật đáng thương.”
Liễu tần uống hết canh gà của ta, lau miệng.
“Nói đi, ta có thể giúp gì?”
2
“Chuyện này rất đơn giản, ta hiểu ý đồ của Lâm quý phi rồi”
Đêm khuya, Phượng Nghi cung, Liễu tần giải thích cho ta dưới ánh nến lờ mờ.
“Là thế này, thế giới của các người nằm trong một cuốn tiểu thuyết ừm, tiểu thuyết là cái gì trong thế giới của các người ấy nhỉ, kiểu như viết chuyện ấy..”
“Thoại bản” Ta nhắc.
“Đúng rồi, có thể hiểu như vậy.” Liễu tần nói,” Nàng chính là bạch nguyệt quang của hoàng đế.”
“ Nàng có hiểu bạch nguyệt quang là gì không”
Ta không hiểu, nhưng ta đoán.
“Là người tình đầu, đối tượng mà tình cảm đầu tiên nảy nở.”
“Đúng” Liễu tần lại làm động tác đó giơ ngón cái, “Chính là ý đó!”
“Nói đơn giản, những người mà hoàng đế thích sau này đều có chút giống nàng.”
Cuốn tiểu thuyết này rất tầm thường, đại khái là nói về một nữ xuyên không nhập vào một phi tần không được sủng ái, rồi cố gắng bắt chước bạch nguyệt quang của hoàng đế, cuối cùng biến mình thành người chiến thắng cuối cùng trong cung đấu.
Ta hiểu rồi.
Lý do Lâm quý phi bắt chước ta đã rõ, và lý do nàng ta muốn giết ta cũng rõ ràng.
Chỉ cần ta còn sống, tất cả những người giống ta đều chỉ là hàng giả.
Chỉ khi bản chính hoàn toàn tan vỡ, hàng giả mới có cơ hội lên ngôi.
Vì ngôi vị hoàng hậu, người phụ nữ này, không thù không oán với ta, lại muốn giết ta ngay từ đầu.
Ta nói với Liễu tần.
Muội muội là người nhân nghĩa hào sảng, nhưng bổn cung cũng sẽ không để muội muội giúp không, muội có nguyện vọng gì, đều có thể nói với bổn cung.
“Thật không?” Liễu tần do dự nói, “Vậy ta nói thật nhé?”
“Mời muội muội cứ nói.”
“Ta nói thật nhé?”
“Mời nói.”
Ta cắn răng, mong rằng điều nàng ấy nói không phải là ngôi hoàng hậu, nếu thực sự là ngôi hoàng hậu, nếu có thể không làm hại gia đình ta, ta cũng có thể…
“Ta thật sự nói nhé?!”
“Nói mau đi!”
Liễu tần với vẻ mặt nghiêm trọng mở lời.
“Ta muốn sờ bụng sáu múi.”