Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 1

11:06 chiều – 27/06/2024

Sau bảy năm chinh chiến, cha ta khải hoàn trở về.

Tuy nhiên ông ấy lại lấy chiến công hiển hách của bản thân để đổi lại vị trí bình thê cho Sở Linh Nhi.

Ta thấy bất bình thay nương ta.

Nhưng nương lại hỏi ta: “Đổi cha khác thì sao?”

Ta háo hức: “Cha khác mới lợi hại không?”

Nương cười không nói gì.

Ngày hôm sau, nương dẫn ta vào cung.

01

Khi nương sinh ta ra được một tháng, Bắc Cương đến xâm lược, cha ta nhận chỉ dẫn binh ra trận.

Thấm thoắt bảy năm trôi qua, cuối cùng cũng đợi được ngày cha khải hoàn trở về.

Sau đó cha vào cung bái kiến hoàng thượng rồi mới về phủ.

Nhưng cùng về với người còn có một nữ tử nhan sắc diễm lệ, và hai đứa trẻ.

Đứa lớn là hài tử tầm sáu bảy tuổi, đứa nhỏ là nữ tử khoảng hai tuổi, đang được nữ tử đó ôm trong lòng.

Cha xuống xe ngựa trước, sau đó bế từng đứa trẻ xuống, rồi đích thân đỡ nữ tử kia xuống xe.

Cẩn thận, nâng niu như báu vật.

Nụ cười của nương ta dần tắt lịm không một tiếng động.

Ta cũng ngẩn người.

Hài tử đó cao gần bằng ta.

Nương ta từng nói hài tử phải mang thai trong bụng một năm mới sinh ra.

Vậy có nghĩa là, cha vừa rời nhà đã tư thông với nữ tử diễm lệ kia? Thậm chí còn sớm hơn.

Chỉ có tổ mẫu là vui mừng đến nheo mắt lại.

Hoạ vô đơn chí, đúng lúc đó, một thái giám trong cung mang đến một thánh chỉ.

Ta âm thầm cảm thấy bất an, vì ánh mắt thái giám đó nhìn mẫu thân và ta đầy sự cảm thông.

Nương lại nhẹ nhàng nắm tay ta.

Quả nhiên, đó là một thánh chỉ phong Sở Linh Nhi làm bình thê.

Mà Sở Linh Nhi, chính là nương thân của hai đứa trẻ kia.

Ta cảm thấy bất bình thay cho nương , muốn tiến lên chất vấn người cha chưa từng gặp mặt.

Nương lại bình tĩnh vỗ tay ta, ra hiệu đừng vội.

Sau khi thái giám rời đi, cha nói với tổ mẫu vài câu.

Tổ mẫu cau mày, nhìn nương ta một cái, rồi gật đầu.

02

Tổ mẫu gọi nương ra ngoài sân, nhẹ nhàng vỗ tay nương và nói: “Lan Huyên, những năm qua quản lý Tống phủ, con đã vất vả nhiều rồi.”

Nương không biết cha và tổ mẫu đang âm mưu chuyện gì.

Nhưng cũng hiểu rằng những gì họ thì thầm với nhau ngoài kia chắc chắn không phải chuyện tốt.

Nương bình thản nói: “Mẫu thân, người có gì cứ nói đi.”

Tổ mẫu thở dài, giọng điệu nặng nề.

“Những năm qua con thực sự vất vả, nhưng dù sao cũng chỉ sinh được một đứa con gái cho Tống gia, trong khi Tống gia gia nghiệp lớn, nhân đinh lại thưa thớt.”

“Linh Nhi đã theo Hưu Văn từ khi nó ra trận, chịu biết bao khó khăn nhưng vẫn nhẫn nhịn, còn sinh cho Tống gia một trai một gái, công lao không nhỏ.”

Nương sắc mặt không đổi, nhưng giọng nói càng nhẹ nhàng:

“Vậy ông ấy đã dùng quân công xin cho nàng ta vị trí bình thê, vậy Lão phu nhân nói với ta những chuyện này là ý gì?”

Sắc mặt tổ mẫu trở nên khó coi, không chỉ vì nghe thấy ba chữ ” lão phu nhân.”

Mà còn vì nương đã không gọi cha là “phu quân,” mà dùng “ông ấy” thay thế.

“Lan Huyên, ta luôn nghĩ con là người hiểu chuyện, nhưng giờ lại trở nên… khắt khe rồi.”

Nương cười, nhìn vào ánh mắt lo lắng của ta, nhẹ gật đầu.

Nương nói với tổ mẫu: “Lão phu nhân có gì cứ nói thẳng, Lan Huyên còn có việc phải làm, đang bận ra ngoài.”

Tổ mẫu sắc mặt biến đổi vài lần, nói: “Con là chính thất, nên có lòng bao dung.”

“Hưu Văn trên đường về gặp một cao tăng, nói rằng Hạo Nhi và Mẫn Nhi từ nhỏ đã theo bên cạnh Hưu Văn, mà Hưu Văn lại là đại tướng quân, sát khí quá nặng. Nếu muốn bình an lớn lên, phải theo Linh Nhi sống ở nơi chính khí nhất.”

Nhìn nương cố nén cơn giận, ta càng lo lắng.

Ta năm nay đã hơn bảy tuổi, nhiều chuyện cũng hiểu được.

Cha ở ngoài chiến đấu, nương vất vả quản lý phủ rất chu toàn.

Còn chăm sóc tổ mẫu rất tốt.

Không ngờ cha khi khải hoàn trở về, lại ngay lập tức dùng quân công đổi lấy vị trí bình thê cho Sở Linh Nhi.

Chưa đủ, còn muốn nương dời viện cho thê thiếp và con cái của ông ta.

Chỗ nào chính khí nhất? Không phải chính là viện của chính thất sao.

Ta cảm thấy khinh bỉ vì sự vô sỉ của họ, lại lo lắng cho nương vô cùng.

Đang định nói, ánh mắt trấn an của nương lại truyền đến.

Giọng nương không nặng không nhạt: “Lão phu nhân nói phải. Con sẽ bảo người dọn dẹp một chút, nhường viện cho họ.”

Tổ mẫu gật đầu, hài lòng: “Vẫn là con hiểu chuyện.”

Lại nói: “Con yên tâm, dù sao con cũng là chính thất, còn sinh ra trưởng nữ, thế nào cũng không khiến con thiệt thòi.”

Nương cười mỉm, không nói gì, kéo ta trở về viện.

03

Trên đường về, ta thấy bất bình cho nương.

Nương không nói gì, ta cũng im lặng, sợ càng nói càng khiến nương buồn hơn.

Sắp đến viện, nương lại hỏi ta: “Lạc Nhi, nương đổi cho con một người cha khác thì sao?”

Ta sững người.

Đổi cha? Cha cũng có thể đổi sao?

Thằng béo nhà bên không phải nói với ta rằng, cha nương không thể đổi được sao, nếu không thì quan hệ giữa cha nương nó đã không tốt, sao không đổi sớm rồi?

Thấy ánh mắt khích lệ của nương nhìn ta, ta bỗng nhiên cảm thấy rất hưng phấn, đầy háo hức.

“Vậy nương đã có người cha mới nào chưa? Cha mới lợi hại không?”

Nương cười mà không nói gì.

Về đến viện, nương sai người hầu thu dọn đồ đạc.

Cũng dặn dò kiểm kê lại của hồi môn, bảo làm lặng lẽ.

Đêm đến, nương sớm đưa ta đi rửa ráy lên giường, hai mẹ con cùng ngủ.