Trong thời gian này, cha một lần cũng không đến thăm ta và nương.
Ta rất khinh bỉ người cha này.
Lớn như vậy, cha luôn sống trong lời người khác.
Mọi người đều nói cha rất lợi hại, có trách nhiệm.
Ông là người bảo vệ đất nước, là một anh hùng lớn.
Ta cũng luôn tự hào vì có một người cha anh hùng.
Nhưng hôm nay, cha khải hoàn trở về, đúng là một anh hùng trong mắt mọi người.
Nhưng ông ấy không phải là cha tốt của ta, cũng không còn là anh hùng trong mắt ta.
Ông không những không bảo vệ ta và nương, còn cùng người khác bắt nạt ta và nương.
Một người cha như vậy, không cần cũng được.
04
Ngày hôm sau nương dẫn ta vào cung.
Liền gặp cha ở trước cửa phủ, ánh mắt cha sắc bén.
“Lan Huyên, nàng định đi đâu? Nàng có biết mẫu thân bệnh không, bao nhiêu năm nay nàng chăm sóc mẫu thân như thế này sao?”
Trong lòng ta thấy rất tức giận, cha bảy năm không ở nhà, vừa gặp đã trách mắng nương, thật không xứng làm cha ta.
Ta liền đáp lại: “Ông là ai chứ, gặp nương ta đã la hét om sòm.”
Ánh mắt ông hơi nheo lại, một cái tát liền giơ lên, vừa hét: “Ngươi là Tống Tư Lạc? Ai cho ngươi cái gan dám trách mắng ta?”
Nương kéo ta ra, khiến cái tát của ông ta rơi vào khoảng không, lạnh lùng nói: “Láo xược! Ông dám động đến một sợi tóc của con bé xem.”
Sắc mặt cha trở nên khó coi, miệng quát mắng: “Bao năm nay nàng chăm sóc mẫu thân ta thế nào? Chỉ sinh được một đứa con gái đã đành, còn dạy dỗ không tốt, nàng làm Tống phu nhân như thế sao!”
Nương khinh miệt liếc ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Bao năm nay ông không quản không hỏi, giờ ông có tư cách gì mà trách ta? Lại nói, ông nghĩ phủ tướng quân này từ đâu mà có? Không có ta, ông lấy gì tự tin mà nói năng lung tung ở đây!”
“Ông không phải là đại hiếu tử sao? Bao năm không ở bên mẫu thân, giờ chẳng phải nên dồn hết tâm sức làm đại hiếu tử, cản ta làm gì!”
Có lẽ trong quân quen chỉ huy, cha không ngờ nương dám đối mặt phản kháng ông.
Trông dữ tợn, giơ tay muốn đánh nương: “Ta thấy nàng quen sống sung sướng rồi, không phân biệt trên dưới, ta sẽ dạy dỗ nàng…”
Nương nghiêng đầu, giơ tay ra, chỉ thấy tay nương lóe lên ánh sáng lạnh.
Bên tai liền vang lên tiếng đau đớn trầm đục, lại là của cha ta!
Chỉ thấy cha dùng tay kia nắm chặt tay vừa định đánh nương, hận thù nhìn nương, đầy vẻ không thể tin.
Tay ông ta lập tức đen sì.
“Không muốn tay ông bị phế, thì cút đi.”
Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử diễm lệ, chính là Sở Linh Nhi.
“Đại phu nhân chẳng lẽ không để ý đến sự dạy dỗ của phu quân sao? Phu quân là trời của chúng ta, sao có thể động tay đánh phu quân? Đại phu nhân quả là hiếm có ở kinh thành.”
Namgf ta đau lòng vuốt ve tay đen sì của cha, sai người nhanh chóng gọi đại phu.
Tống Hạo lao đến, định xô ngã nương.
Nương nhẹ nhàng xoay người, hắn liền không giữ được đà lao vào tường đá bên cạnh.
Do dùng sức quá mạnh, cha cũng không kịp ngăn, trán hắn lập tức chảy máu.
Tống Hạo hoảng sợ, khóc òa tại chỗ.
Sở Linh Nhi cũng hoảng hốt ôm hắn, sai người gọi đại phu nhanh nhất có thể, nước mắt đẫm lệ căm thù nhìn nương ta.
“Đại phu nhân,người thật quá đáng, Hạo Nhi chỉ là một đứa trẻ! Người ra tay độc ác như vậy, không sợ gặp báo ứng sao! Nếu người ghen tị vì ta sinh được Hạo Nhi, thì hãy cố gắng sinh một đứa, tại sao lại đối xử với Hạo Nhi của ta như vậy!”
Ta lật mắt, đúng vậy, quả thật chỉ là một đứa trẻ. Nhưng là một đứa trẻ hư!
Tự mình lao vào nương ta không thành, lại đập đầu, cũng trở thành lỗi của nương ta sao?
Nhìn tư thế lao tới của hắn, nếu nương bị hắn đụng phải, chắc chắn cũng bị đập vào tường đá.
Cha sắc mặt đen như đáy nồi, muốn ra tay với nương, lại dường như có điều e ngại.
Tổ mẫu nghe nói trưởng tử của người bị đập đầu, cũng vội vàng chạy tới.
5
Lần đầu tiên ta thấy tổ mẫu căng thẳng và tức giận như vậy.
Tổ mẫu giận dữ nhìn nương, nghiêm giọng trách mắng:
“Lan Huyên, ta cứ nghĩ con là người biết điều, không ngờ lại độc ác và ngang ngược như vậy, mất đi phong thái của chủ mẫu. Không chỉ dám ra tay với phu quân, mà còn không dung nạp con cái của bình thê.”
Nhìn tổ mẫu không phân rõ phải trái, ta vô cùng phẫn nộ.
“Tổ mẫu sao không hỏi rõ ngọn ngành sự việc, mà chỉ đổ hết lỗi lầm lên nương!”
Tổ mẫu sắc mặt khó coi, đuổi ta đi: “Người lớn nói chuyện, con cháu sao có thể tùy tiện xen vào, bao nhiêu năm nay nương con không dạy con lễ nghĩa sao!”
Nương bảo vệ ta bên cạnh, điềm tĩnh nói:
“Con cái của ta không đến lượt các người dạy dỗ! Nó nói đúng, trước khi bà nói chuyện, tốt nhất nên làm rõ đầu đuôi sự việc, tránh oan ức cho người khác.”
Nương luôn dịu dàng, chưa từng chống đối tổ mẫu như vậy.
Tổ mẫu giận dữ, tay run rẩy chỉ vào nương, mắng:
“Nó mới bao nhiêu tuổi? Còn con bao nhiêu tuổi? Nó chỉ là một đứa trẻ không biết gì, làm sao phạm lỗi lớn đến mức khiến con đẩy nó vào chỗ chết, lại còn đổ lỗi lên nó?”
“Phu quân là trời, làm gì cũng không sai. Con chỉ là một nữ tử, dám nói năng với phu quân như vậy, Lan Huyên, sao con lại trở thành như thế này!”
Một lời nói xuống, nương trở thành kẻ tội đồ mười phần.
Nương lạnh lùng liếc nhìn cha và mọi người, không chút để tâm: “Nếu lão phu nhân muốn nghĩ vậy,vậy thì cứ nghĩ như vậy đi .”
Không muốn tranh cãi, nương kéo ta đi ra ngoài, để lại họ ở phía sau chửi bới.
Ta rất tò mò tại sao cha không thể đánh nương, còn bị thương: “Nương, nương cũng biết võ công sao?”
Nương lắc đầu, cười nhẹ: “Nương làm gì biết.”
Ta đang suy nghĩ về lời nương, thì nương lại nói tiếp.
“Nhưng nương biết dùng độc. Tay cha con chạm vào kim độc trên tay nương.”
Nương cho ta xem một chiếc kim thêu đen sáng.
Ta nhìn nương với ánh mắt ngưỡng mộ!
Từ nhỏ nương dạy ta rất thoáng.
Nương không dạy ta “Nữ huấn”, “Nữ giới”, nương nói đó là những thứ cứng nhắc, là sản phẩm của giáo dục cực đoan, học chúng chỉ làm ta trở nên nhát gan và thiếu chính kiến.
Nương dạy ta”Luận ngữ”, “Mạnh tử”, “Tôn Tử binh pháp” và những thứ tương tự.
Và ta cũng yêu thích chúng.
Khi những tiểu thư khác học nữ công gia chánh và cầm kỳ thi họa, nương chỉ nói ta thích thì học, không thích thì thôi.
Vì vậy ta rất phóng khoáng, lên núi bắn chim, xuống sông bắt cá, không gì là không làm được.