Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 5

11:02 chiều – 27/06/2024

“Con bé bị thương nặng, ta phải dùng nguyên thần dưỡng nó, khi nào khỏe lại rồi nói.”

Nói xong liền cất bước bay đi, bỏ lại mọi người xa xa phía sau.

Lần nữa tỉnh lại, ta ở trong căn nhà gỗ của sư phụ tại Linh tu.

Thanh Khâu linh khí đậm đặc, là nơi duy nhất trong lục giới không vướng bận trần tục.

Đầy đất cỏ xanh, những bụi hoa dại nở rộ, là nơi ta thường vui đùa.

Cảm giác đau trên người đã biến mất, chỉ còn lại mệt mỏi và kiệt sức.

Sư phụ đang ngồi thiền trên giường gần đó, dường như cảm nhận được ta mở mắt, liền bước đến bên ta.

“Sư phụ, con xin lỗi, đã làm người lo lắng.”

Người lấy gối tựa lưng cho ta, rồi đắp kín chăn cho ta.

“Biết ta lo lắng thì hãy chăm chỉ tu luyện pháp thuật, lần sau lại bị người ta nhổ lông giấu đi, ta sẽ không đến tìm con nữa!”

Ngài trông vẻ mệt mỏi, đôi môi có chút nhợt nhạt.

“Sư phụ, người có phải đã tiêu hao nhiều linh lực để chữa thương cho con. Người mau trở lại nguyên hình cho con xem, có phải lại mọc ra lông màu khác rồi không?”

Người búng trán ta một cái, giả vờ giận.

“Nghịch ngợm, ta đâu phải thú cưng của con, sao có thể tùy tiện biến hình cho con chơi!”

Ta nắm lấy tay áo của người làm nũng:

“Sư phụ, đệ tử không phải đang đùa, chỉ là lo cho người, nhỡ người mọc ra lông màu khác, ảnh hưởng đến hình tượng phong lưu của người thì sao!”

Người liếc ta một cái, một luồng sáng bạc lóe lên, một con hồ ly trắng như tuyết hiện ra trên giường.

Nâng đôi mắt đỏ rực nhìn ta, oai phong bước lại nằm trên chân ta.

“Mau tìm đi, tìm được thì nhổ bỏ.”

“Vâng ạ!”

Ta thích nhất nguyên hình của sư phụ, một con hồ ly trắng như tuyết.

Ta vuốt ve bộ lông mềm mại của người, cảm thấy rất thoải mái.

Vuốt một hồi, ta phát hiện chỗ gần cổ và chân trước của ngài bị thiếu một mảng lông.

“Sư phụ, người bị thương ở đây sao?”

Ngài không kiên nhẫn vẫy đuôi.

“Con nghĩ con là gì? Linh thú cấp thấp hay linh thảo núi rừng? Con là phượng hoàng chín đuôi trời sinh! Lông phượng có thể giống như lông gà sao, nhổ ra còn có thể dán lại được sao?”

“Ta đã dùng máu tâm của mình để dưỡng lông phượng của con, mới có thể dùng linh lực hòa vào cơ thể con.”

Ta vuốt ve lông người, bĩu môi.

“Người lớn đều làm những việc âm thầm không nói, người nói ra thế này, chẳng phải là muốn dùng ân để báo đáp sao!”

Sư phụ cuộn tròn người lập tức đứng dậy, ngẩng đầu nhìn ta.

“Tại sao không nói? Ta không phải là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn! Ta đối tốt với con là phải nói ra, để con khỏi bị người khác lừa bằng vài viên kẹo!”

“Ồ, con biết rồi, biết rồi! Sư phụ mau nằm xuống, con chưa vuốt đủ mà!”

“Ngươi nói gì?”

Giọng sư phụ có phần giận dữ.

“Con nói sai rồi, là con chưa tìm thấy lông màu khác!”

Người đứng dậy, nhảy xuống đất, lập tức trở lại hình dạng con người.

Toàn thân áo trắng không nhiễm bụi, lạnh lùng khó gần.

Không được vuốt ve nữa rồi.

“Đã tỉnh thì mau lăn về Trúc Thủ Sơn của con, cha nương con đã đến hỏi cả trăm lần rồi.”

“Cha, nương!”

Ta mang giày rồi chạy ra ngoài.

Ta nhớ đôi tay run rẩy của cha và đôi mắt đỏ hoe của nương.

Chắc họ lo lắng lắm.

Vừa ra cửa, ta liền biến thành phượng hoàng, bay về Trúc Thủ Sơn.

Đi quá nhanh, chỉ nghe sư phụ nói:

“Đồ vô ơn…”

Vừa bay vào Trúc Thủ Sơn, các tộc nhân đều ra đón ta.

Thấy lông đuôi của ta không thiếu một sợi, vẫn rực rỡ bảy màu, sáng chói.

Mọi người rất vui, nhiều phượng hoàng cũng hóa thành nguyên hình bay cùng ta.

“Tiểu Phượng, ngươi không sao thật tốt quá!”

“Tiểu Phượng, ngươi không ở đây thời gian qua, nương ngươi ngày ngày rơi lệ, cha ngươi đốt cả chục mẫu rừng, Thần núi cũng nổi giận rồi!”

Thấy cha nương đến đón, ta lao xuống đáp đất.

Trước khi chạm đất, ta biến thành hình người, lao vào lòng nương.

“Nương.”

Ta dụi đầu vào cổ nương làm nũng, trên người nương có mùi nhựa thông mà ta thích.

“Tiểu Phượng, ngươi về rồi, để nương xem có bị gì không?”

“Nương, con không sao!”

Ta xoay vài vòng cho mẹ xem.

“Chỉ vài ngày thôi, nương không cần lo lắng vậy đâu.”

Vừa nói xong, ta thấy vẻ mặt kinh ngạc của tộc nhân.

“Vài ngày thôi? Tiểu Phượng, ngươi đã hai trăm năm không về rồi!”

Ta sững sờ!

Hai trăm năm!

Vừa rồi sư phụ nói cha nương đã hỏi thăm cả trăm lần, ta tưởng ngài đang nói quá!

Hóa ra thật sự đã hỏi thăm nhiều lần như vậy!

Cha ta mắt đỏ hoe, vừa nghiêm khắc vừa hiền từ.

“Nguyên Huy nói con bị thương nặng, ở Thanh Khâu dưỡng thương là tốt nhất. Phượng Nhi, on ở Thanh Khâu sống có tốt không?”

Cha nương lo lắng như vậy, ta càng không thể nói việc mình đã ngủ suốt hai trăm năm khiến họ càng lo hơn.

“Cha nương yên tâm, con rất tốt! Thanh Khâu chơi rất vui, ngày nào con cũng rất hạnh phúc.”

Họ đều mong đợi nghe chuyện thú vị ở Thanh Khâu, nhưng ta đã ngủ lâu như vậy, sao bịa được, chỉ có thể chuyển chủ đề:

“Nương, chúng ta mau vào trong đi, con rất muốn uống canh linh chi của mương.”

“Được, được,nương sẽ đi nấu cho con ngay!”

Trúc Thủ Sơn linh khí khắp nơi, nên ngày đêm phân minh.

Có lẽ ta đã ngủ quá lâu, đêm đến lại không ngủ được.

Nghĩ đến việc mọi người nói cha đã làm Thần Núi nổi giận, ta liền đi tìm ông xin lỗi.

Đến hậu sơn, ta mang theo mỹ tửu từ Thanh Khâu đổ xuống đất.

Chỉ trong chốc lát, Thần Núi như một cơn gió xuất hiện trước mặt ta.

“Nhóc con, loại mỹ tửu thế này mà ngươi đổ xuống đất, thật là phí của trời!”

Ông cầm lấy bình rượu, uống một cách sảng khoái.

Ta cười hì hì, chạy quanh ông.

“Ngọn núi này là ngài, ngài là ngọn núi, đổ xuống đất hay đổ vào miệng ngài cũng không khác biệt gì!”

Ông uống vài ngụm thoải mái rồi mới có tâm trạng nói chuyện với ta.

“Tiểu Phượng Hoàng, xa cách hai trăm năm, ngươi trưởng thành nhiều rồi.”

“Thần Núi gia gia cũng vậy, trông ngài còn trẻ hơn!”

Chúng ta đang khen ngợi lẫn nhau thì ông đột nhiên nhíu mày lại.

“Ủa, ngươi bị tên hồ ly thối Nguyên Huy đánh dấu rồi sao?”

“Đánh dấu? Nghĩa là gì?”

Ông uống một ngụm rượu, nhấm nháp từng giọt.

“Đánh dấu có nghĩa là…”

Ông ấp úng, như thể ngại không muốn nói ra.

“Chính là… trên người ngươi có thứ của hắn!”

Trên người ta có thứ của sư phụ?

“Thứ gì?”

Thần Núi gia gia tránh ánh mắt của ta.

“Thôi nào! Ông già này không nên nói chuyện này với ngươi, tóm lại ngươi biết là sư phụ ngươi không phải người tốt!”

Nếu trước đây nói về sư phụ ta, có lẽ ta không cảm thấy gì.

Nhưng bây giờ nói như vậy, ta không thể vui được!

“Thần Núi gia gia, sư phụ đã cứu ta khỏi tay Thiên Tộc, còn dùng máu tim để chữa thương cho ta, ngài nói thế này, ta sẽ giận đấy!”

Ông lắc lắc bình rượu gần cạn, cẩn thận cất vào tay áo.

“Vạn vật tự có nhân quả, ta là người ngoài không thể can thiệp!”

Nói xong, ông biến mất như một cơn gió.

Ta trở về căn nhà trên cây của mình với tâm trạng buồn bã, suy nghĩ về lời của Thần Núi gia gia.

Trên người ta có thứ của sư phụ?

Ồ, ta hiểu rồi!

Máu tim của sư phụ ở trong ta.

Máu tim của Hồ Tộc rất quý giá, có thể cứu sống người chết, tái sinh xương thịt, không thể tùy tiện sử dụng.

Nó có thể giúp người tu đạo tăng tiến công lực, tu thành đạo nhanh chóng, bay lên trời trong ngày.

Ta thường nghe nói có người tu đạo lừa lấy máu tim của Hồ Tộc.

Ta quyết định, lần sau nhất định phải nói rõ với Thần Núi gia gia rằng sư phụ ta không phải người xấu.

16.

Buổi sáng ở núi Tử Ngô không khí rất trong lành.

Nhưng chẳng bao lâu đã có thứ dơ bẩn ghé thăm!

Nhị Lang Thần quân dẫn theo một người đàn ông tuấn tú đến núi Tử Ngô.

Cha ta mặt mày căng thẳng, đập mạnh bàn.

“Các ngươi Thiên tộc đừng có mơ tưởng!”

Ta vừa đến cửa, Nhị Lang Thần quân đang ngồi tựa lưng vào ghế với vẻ mặt lười biếng.

Thấy ta đến, hắn vội vàng chối bỏ trách nhiệm:

“Chuyện này không liên quan đến ta, ta chỉ dẫn đường thôi.”

Con Hạo Thiên Khuyển dưới chân hắn vừa thấy ta liền vẫy đuôi, nước dãi chảy ròng ròng, trong mắt nó như hiện lên dòng chữ “chim cút, chim cút, chim cút”.

Ta không để ý đến nó, đi đến an ủi cha.

“Ngươi là ai mà làm cho cha ta tức giận đến như vậy?”

Nam nhân đó dáng vẻ cao lớn, dung mạo thanh tú, tràn đầy chính khí, hoàn toàn khác với Ngao Diệu đã từng đến trước đây.

Hắn cúi người chào ta một cách lịch sự.

“Tại hạ Đại Uyên, là con trai út của Thiên Đế mới nhậm chức. Hôm nay đặc biệt đến cầu hôn tiểu thư Tiểu Phượng của Phượng Hoàng tộc.”

Chỉ trong nháy mắt, Nhị Lang Thần quân và vị tiên quân tự xưng là Đại Uyên bị cha ta ném ra khỏi cổng núi Tử Ngô.