Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 7

9:59 chiều – 27/06/2024

“Lục Phương Trì, ngươi đã quá xem thường ta rồi. Nếu ta bị chi phối bởi tư thù, không biết đại cục thì cho tới ngày hôm này, ta đã không thể ngồi lên cái vị trí cao nhất của cái thương giới Vân Châu này rồi, cũng càng không thể khiến các thương nhân lớn nhỏ tâm phục khẩu phục. Ngày hôm nay, bất kể ai lãnh mệnh đến Vân Châu, ta đều sẽ đối xử công bằng. Việc giúp triều đình thúc đẩy đại nghiệp giao thương giữa hai nước, không chỉ là vì quốc gia, mà còn là vì bản thân ta.”

Nếu hai nước giao thương, triều đình ủng hộ hải thương, Trục Phong Đường chắc chắn sẽ phát triển mạnh mẽ hơn trước, không chỉ giới hạn ở Vân Châu.

Ánh mắt hắn dường như có chút suy tư, rất lâu sau mới thấp giọng nói: “Ngươi và trước kia… đã khác nhiều rồi.”

“Có lẽ không phải là khác nhiều, mà là đến giờ ngươi mới bắt đầu có cái nhìn nhận đúng về ta. Về việc hỗ trợ hải vận, lập sở giao thương, Giang gia sẽ hết sức hợp tác.” Ta trầm giọng nói.

“Cảm ơn.” Hắn ngừng lại một chút, dường như muốn nói gì đó.

“Nếu không còn việc gì khác, xin mời Lục đại nhân về. Các công việc tiếp theo sẽ do Hàn Diệp phụ trách xử lý.” Giọng ta lạnh nhạt, rõ ràng là không muốn có thêm nhiều tiếp xúc với hắn.

Hắn nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn ta, lộ ra vẻ buồn bã, nói: “Nàng thực sự bài xích việc gặp ta đến vậy sao? Ngay cả một câu nói thừa cũng không muốn nói.”

“Từ khoảnh khắc ký vào giấy kia, ngươi và ta đã phân định rõ ràng. Nói nhiều thế để làm gì?”

Nghe vậy, sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng ảm đạm, “Khi thời cơ đến, ta sẽ giải thích rõ ràng với nàng.”

Trong mắt hắn thoáng qua một tia do dự và bất đắc dĩ.

11

Thượng thư lệnh đích thân thân chinh, tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp nơi, ai ai cũng biết triều đình coi trọng hải vận lần này.

Thái độ của ta đại diện cho các thương nhân hải vận ở Vân Châu, tự nhiên là họ sẽ cố gắng hết sức phối hợp, phiền toái của hắn cũng giảm đi một nửa.

Từ đó hắn lưu trú lâu dài ở châu phủ, nhưng cũng có người điều tra ra quá khứ giữa chúng ta.

Tin đồn lại một lần nữa lan rộng, mọi người đều xôn xao.

Người đời kinh ngạc khi biết đệ nhất phú thương Vân Châu hiện nay, huyền thoại của hải thương lại là một nữ nhân bị Lục gia ruồng bỏ năm xưa. Lãm Nguyệt và Hàn Diệp thì lo lắng ta sẽ khó chịu vì lời đồn nên ra lệnh cho người trong viện không được bàn luận đến chuyện quá khứ. Nhưng ta đã đi đến ngày hôm nay, sao còn sợ lời đồn nữa.

Giữa lúc ồn ào đó, bóng dáng của Lục Phương Trì như mất hút, dường như hắn đã lặng lẽ rời Vân Châu.

Lần này, hắn đến rầm rộ nhưng lại lặng lẽ ra đi, không biết phía sau là đang ẩn giấu bí mật gì.

Ngày đó ánh mắt hắn rất phức tạp, dường như có quá nhiều lời chôn sâu trong lòng, u ám không thể nói ra.

Một tháng sau, tin tức truyền đến.

Tề Vương gia tại đất phong Trạch Châu tập hợp binh lính, nuôi dưỡng ám vệ, ý đồ cướp ngôi, chứng cứ rõ ràng, đã bị Thượng thư lệnh Lục Phương Trì giết chết.

Ta bừng tỉnh hiểu ra, Lục Phương Trì đến Vân Châu rầm rộ, chỉ là để đánh lạc hướng, mục tiêu cuối cùng của hắn không phải là Vân Châu, mà là Trạch Châu kế cận. Mũi kiếm của hắn, chính là nhắm vào Tề Vương gia đang chờ cơ hội soán vị kia.

Đi qua Vân Châu, rõ ràng chỉ là cái cớ. Tất cả đều chỉ để Tề Vương gia lơ là cảnh giác, rồi hắn sẽ vung kiếm chém Tề Vương trong một phút bất ngờ.

Còn lời đồn thổi giữa ta và hắn lại cũng bị hắn lợi dụng, trở thành trợ lực của hắn.

Điều khiến người ta bất ngờ nhất là vụ án này liên quan đến vụ án cũ của Tạ gia.

Sự thật đã rõ, toàn bộ Tạ gia là đảng phái của Tề Vương gia, ngày ấy Tạ gia còn hy sinh để bảo vệ Vương gia, gánh tội hối lộ kết bè, giúp Vương gia có thể thoát khỏi, bảo toàn lực lượng.

Nhưng người mà Lục Phương Trì tìm được chứng cứ và xác nhận tội mưu phản của Tề Vương gia, lại là Tạ Du Du.

Trong những năm tháng nàng ta làm nô tỳ ở Ngọc Đình Ti, nàng ta luôn được Tề Vương gia bảo hộ. Sau khi rời Ngọc Đình Ti, nàng ta và Tề Vương gia vẫn âm thầm cấu kết và truyền tin tức.

Dường như, ta đã hiểu ra lời nàng ta nói ngày ấy về việc lấy lại tất cả những gì đã mất. Nàng ta chưa bao giờ quên thù hận của Tạ gia, ở bên cạnh Lục Phương Trì chỉ là để trở thành tai mắt của Tề Vương gia rồi chờ cơ hội hành động.

Và Lục Phương Trì luôn biết điều đó, biết sự tính toán và ẩn nhẫn của Tạ Du Du, biết nàng ta tiếp cận có mưu đồ khác. Nhưng hắn chọn kế trong kế, thuận theo mà làm, để lại một quân cờ bên cạnh mình.

Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua cành lá, bóng đen lốm đốm, lạnh lẽo như sương, tay trong ống tay áo của ta nắm chặt, trong phòng rõ ràng rất ấm áp, nhưng ta lại thấy như rơi vào hầm băng, tứ chi lạnh lẽo.

Hắn hưu ta, từng bước ép buộc chỉ là để cho vở kịch này chân thật hơn, chân thật đến mức có thể khiến Tạ Du Du tin tưởng, buông lỏng cảnh giác.

Cái gọi là khúc hát tri âm trên Đăng Vân Lầu, rốt cuộc là hắn đang lừa ai?

Ngày đó hắn làm Lãm Nguyệt trọng thương, lời nói nhục mạ,. Ta còn từng nghĩ rằng hắn thật sự bị Tạ Du Du lừa gạt.

Bây giờ nghĩ lại, thực ra, từ đầu đến cuối, hắn chỉ đang diễn kịch, chỉ để Tạ Du Du tin rằng hắn vì khúc hát đó mà tình sâu nghĩa nặng, nhớ mãi không quên.

Họ đều có mưu đồ riêng, đấu đá lẫn nhau cho đến ngày hôm nay.

Vì củng cố quyền lực, hắn có thể hy sinh tất cả. Ta và hắn là phu thê một thời, cuối cùng cũng chỉ là một quân cờ bị hy sinh trong kế hoạch của hắn.

Lần này, hắn giết được nghịch thần, nắm hết công lao.

Triều đình ca ngợi, nói rằng hắn có dũng có mưu, vì trừ diệt nghịch thần mà dùng kế, nhiều năm bày mưu, tiêu diệt toàn bộ đảng phái của Tề Vương gia.

Hoàng đế khẩn cấp triệu hồi hắn về kinh, phong thưởng lớn, chỉ trong một thời gian ngắn trở thành nhân vật có tiếng tăm.

12

Đúng vào dịp các sứ thần từ các nước tụ tập ở kinh đô, trình quốc thư và bàn về việc giao thương.

Hoàng đế sẽ tổ chức yến tiệc tại Triều Dương Đài và hạ chiếu triệu ta vào kinh dự tiệc.

Lãm Nguyệt không khỏi lo lắng cho ta, sợ rằng ở kinh đô có quá nhiều người không có thiện cảm với ta.

Ta nhìn nàng ấy một cái, nhẹ nhàng nói: “Giờ đây đã khác xưa rồi, ta tự có chỗ đứng, hơn nữa sứ thần Đông La đã vào kinh, hoàng đế đang lúc cần người, tất nhiên sẽ trọng đãi ta. Chuyện cũ dù có bị đào lên, thì đã làm sao? Hiện tại, ta đã tự lập môn hộ, đứng vững ở Vân Châu, gốc rễ sâu dày, còn ai dám động vào ta?”