Ta nhìn vào nét mặt đầy hứng khởi của mọi người, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng gạt bỏ bọt trà, thản nhiên nói: “Một nhà kiếm lời không bằng mọi nhà cùng kiếm, trong việc vận chuyển đường biển, ta không có tư lợi. Nếu mọi người muốn tham gia, ta rất hoan nghênh. Nhưng Giang gia cũng có quy tắc của Giang gia, sau này việc buôn bán trên biển, phải tuân theo quy tắc của ta.”
Mọi người sững sờ một lúc, rồi có người nhảy lên tức giận nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi tốt bụng thế nào, hóa ra là dã tâm rất lớn, muốn ngồi vững vị trí nắm đầu thương giới của Vân Châu, sau này chúng ta chẳng phải là phải ngửa mặt cả đời lên nhìn ngươi mà sống sao?”
Ta không nhanh không chậm đặt chén trà xuống, lạnh lùng nói: “Việc kinh doanh này, ngươi cũng có thể không làm.”
Lời vừa dứt, đối phương lập tức yếu thế.
Khi ở Lục phủ, ta thường xuyên giúp Lục Phương Trì trong việc qua lại, xây dựng các mối quan hệ tốt ở quan trường, các vấn đề rối rắm của đại gia tộc cũng là ta lo liệu. Quan hệ trong quan trường phức tạp hơn nhiều so với việc đối phó với những thương nhân này, những lời la lối của hắn hoàn toàn không dọa được ta.
Những người còn lại thấy thái độ ta lạnh nhạt, càng sợ ta thay đổi ý kiến, khiến họ mất đi cơ hội kiếm tiền, liền hòa nhã nói: “Hòa khí sinh tài, Giang gia chủ có thể dẫn dắt chúng ta đã là hết lòng rồi, việc ra khơi nhất định phải dựa vào thuyền và đoàn thuyền của Giang gia, đương nhiên là phải nghe theo Giang gia chủ.”
“Đúng vậy, chuyện này ta không có ý kiến…” Mọi người liền tán đồng theo.
Ta nhẹ nhàng ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Nếu các vị đã quyết định, thì hãy chờ đợi tin tốt, các quy định của Giang gia sẽ được công bố sau vài ngày.”
Chờ đến khi xung quanh không còn ai, Hàn Diệp mới thấp giọng nói: “Gia chủ muốn dẫn dắt các phú thương tham gia là để hoàn toàn kiểm soát huyết mạch của tuyến đường biển sao?”
“Đúng vậy. Chỉ có như thế mới giúp Trục Phong Đường hoàn toàn đứng vững ở Vân Châu, không ai có thể thay thế, cũng không ai dám gây khó dễ.” Ta từ tốn kể lại, khiến ánh mắt của Hàn Diệp hiện lên một tia kích động.
Trục Phong Đường tích lũy nhiều năm, vốn dựa vào vận tải đường biển để phát triển, nhưng giữa chừng lại bị các thương nhân khác hợp sức chèn ép. Giờ đây, Trục Phong đường lại thu hút hết thảy các thương nhân, cùng chia sẻ lợi ích, tự nhiên không còn ai là đối thủ. Tuyến đường biển phải dựa vào tàu thuyền và đoàn thương thuyền của Giang gia để bảo vệ, họ buộc bị lệ thuộc vào Giang gia, nhưng họ không thể từ bỏ lợi nhuận khổng lồ từ tuyến đường biển, chắc chắn sẽ phải cúi đầu, tuân theo quy tắc của Giang gia.
Từ đó, Giang gia có thể kiểm soát huyết mạch của tuyến đường biển, hoàn toàn nắm giữ quyền phát ngôn của giới thương nhân ở Vân Châu. Tuyến đường biển cũng sẽ nhờ sự tham gia của những người đó mà ngày càng phát triển, có ảnh hưởng lớn.
Việc ra khơi cần sử dụng tàu thuyền của Giang gia, cũng cần đội thương thuyền giàu kinh nghiệm của Giang gia đi cùng bảo vệ.
Các quy định của Giang gia cũng đã được công bố, người tìm đến gia môn liên tục không ngớt, cũng có rất nhiều thương nhân ở Vân Châu tham gia.
Giang gia thoát khỏi tình cảnh bị hợp lực chèn ép như trước đây.
Hải thương dần dần đi vào quỹ đạo, thương nhân Vân Châu ngày càng nổi tiếng, thường có các thương nhân lẻ từ Đông La đi cùng đội thương thuyền Vân Châu để giao dịch.
Thời gian thấm thoắt, chớp mắt đã ba năm, Giang gia cũng dần trở thành huyền thoại hải thương trong mắt mọi người.
Ta dường như đã quên đi những tháng ngày ở kinh thành, ngẫm lại, như đã qua một đời.
Nhưng một người lại đến, khiến ta lại nhớ về chuyện cũ ở kinh thành năm xưa.
Hải thương của Vân Châu nổi tiếng khắp nơi, buôn bán trên biển cũng được triều đình chú ý.
Triều đình khuyến khích mở rộng hải thương, muốn lập sở tại Vân Châu nhằm giao thương với Đông La, đặc phái đại thần trong triều đến điều tra xử lý.
Nhưng ta không ngờ, người được phái đến lại là Lục Phương Trì.
10
Hắn triệu tập các thương nhân Vân Châu đến gặp gỡ.
Ta đến muộn, người ngồi nơi cao trên đại sảnh khi nhìn thấy ta mặt đã hoàn toàn đơ ra, ngỡ ngàng.
“Huyền thoại hải thương trong mắt người đời… sao lại là nàng?”
Có lẽ, trong mắt hắn, ta chỉ là một nữ nhân có ctầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết an phận trong khuê phòng. Hoặc có lẽ, trong lòng hắn, sau khi bị hưu, ta xứng đáng làm một nữ nhân chỉ biết oán hận mà không dám gặp ai.
Thật ngạc nhiên?
Ta tự nhiên ngồi xuống, hỏi: “Mọi người đều biết Giang gia ở Vân Châu nổi lên từ hải thương, gia chủ là một nữ nhân, vậy sao lại không thể là ta?”
Hắn nhận ra mình thất thố, cố gắng trấn tĩnh lại nhưng ánh mắt vẫn không ngừng lén nhìn ta.
Mục đích của hắn là muốn các gia tộc hợp tác với hắn, hắn ngồi trên đại sảnh, cũng bày tỏ ý định của chuyến đi này.
Giang gia là người nắm quyền của các thương nhân Vân Châu, thái độ của ta cũng đại diện cho thái độ của họ.
Mọi người nhìn nhau, không biết vì sao hắn hành động như vậy, nhưng họ cũng đoán ra ta và hắn là người quen cũ chỉ qua vài lời nói.
Mọi người trên đại sảnh thấy thái độ ta chưa rõ ràng, chỉ nói những lời khách sáo.
Lục Phương Trì cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề ở đâu.
Sau đó, ta đóng cửa không tiếp khách nhiều ngày, nhưng hàng ngày hắn vẫn đến, đứng ở dưới hành lang rất lâu.
Năm ngày sau, đại môn Giang gia lại mở rộng, đón hắn vào.
Ta ngồi ở vị trí chủ tọa.
Hắn từ từ bước vào, đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt trầm ngâm, chủ động mở lời: “Không ngờ, chúng ta lại gặp nhau trong tình cảnh này. Ta nghe dọc đường họ bàn tán về việc làm ăn trên biển của Trục Phong Đường, nói về huyền thoại biển cả của Giang gia chủ…”
Ta không tiếp lời hắn.
Thấy ta lạnh nhạt, hắn cũng không giận, nói thẳng: “Ta phụng chỉ đến đây, nàng hẳn biết mục đích của chuyến đi này. Bệ hạ mong muốn Đại Ứng và Đông La giao thương, lập Sở Hải Vận, chuyên lo việc này. Đây là kế hoạch có lợi cho quốc gia và dân chúng. Huyền thoại biển cả của Giang gia không ai là không biết, mong nàng và ta bỏ qua ân oán trước kia, vì đại cục mà hợp tác, cùng nhau thúc đẩy việc này.”
“Ngươi không ngại hạ mình, ngày ngày chờ đợi ngoài phủ là vì đang nghĩ rằng ta sẽ cản trở việc này sao?” Ta đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, mang theo sự đánh giá và dò xét.
Hắn muốn nói lại thôi, một lúc sau mới nói: “Chỉ là… không muốn nàng vì ân oán cá nhân mà bỏ qua chuyện đại sự quốc gia, xã tắc dân sinh.”
Tay ta hơi dừng lại khi cầm chén trà, thì ra hắn nghĩ như vậy, ta cười nhạt: “Trong mắt ngươi, ta là người không biết đại cục, lòng dạ hẹp hòi sao? Nếu như vậy thì ngươi còn đến làm gì? Mời về đi.”
“Là ta nói sai, ta không có ý đó.” Hắn vội vàng giải thích.