Phương Kỳ An làm sao có thể cản được ta, hắn ôm chân ta, ta liền mạnh mẽ đá hắn ra, hắn ta bị ta đá một cú, ngã ngửa ra sau, sau đó không còn đuổi kịp ta, cũng không thể cản ta nữa.
Khi ta nhìn thấy Thanh Vân, trên người nàng ấy vẫn còn phủ tấm vải trắng, ta run rẩy đưa tay kéo tấm vải ra, liền nhìn thấy gương mặt của Thanh Vân.
Trong mũi và tai của Thanh Vân đầy máu, thị vệ nói là do trúng độc mới như vậy.
Bộ y phục sạch sẽ tươm tất mà cô ấy mặc buổi sáng giờ đã bị nhuốm đầy vết máu loang lổ, vết máu đen sẫm, lan rộng từ ngực, thấm đẫm y phục, khi ta quỳ xuống ôm lấy Thanh Vân, thậm chí còn cảm nhận được máu của nàng ấy vẫn còn hơi ấm.
“Thái y, gọi thái y đến!” Ta gào lên khản cả giọng, đặt tay của Thanh Vân lên ngực mình, mong muốn sưởi ấm cho nàng ấy.
Mọi người xung quanh nhìn nhau, nhưng không ai động đậy, chỉ có Phương Kỳ An đi theo, quỳ bên cạnh ta.
Phương Kỳ An nói, Thanh Vân đã đi rồi.
Nhưng ta không tin, sắc mặt của Thanh Vân bây giờ rất xấu, sắc mặt của ta cũng rất xấu, ta bảo Phương Kỳ An chạm vào cánh tay của Thanh Vân, ta nói: “Ngươi xem, vẫn còn ấm mà, Thanh Vân vẫn còn sống, Phương Kỳ An, ngươi đi gọi thái y, gọi thái y đến có được không…”
Phương Kỳ An dường như muốn trả lời ta, nhưng mở miệng ra chỉ là tiếng nức nở, từ ngữ không thành lời.
Ta trên con đường lạnh lẽo của hoàng cung, cảm nhận Thanh Vân trong lòng dần trở nên lạnh giá, như một nắm tuyết trong đêm đông, bị ta nắm chặt trong tay, cuối cùng tan thành nước, dù ta van xin thế nào cũng không giữ được.
Ta đã quên mình đã lẩm bẩm gì khi ôm Thanh Vân, chỉ nhớ rằng Phương Kỳ An đã quỳ bên ta rất lâu.
Cuối cùng, cậu ấy nuốt trọn nỗi đau, đứng lên học theo cách của Thanh Vân thường ngày, thay ta lo liệu mọi thứ.
Thanh Vân sẽ được người đưa đi, sẽ được an táng đàng hoàng, suốt đời ta, cũng sẽ không bao giờ gặp lại nàng ấy.
Đèn lồng đã được thắp sáng dọc theo con đường, trên trời cũng treo một vầng trăng, ta ngồi ngơ ngác trên nền gạch, nhìn người ta khiêng Thanh Vân đi.
Phương Kỳ An đỡ ta dậy, trên người hắn đầy bụi bặm, lấm lem thê thảm, ta cũng chẳng khá hơn, nhưng ta không thể khóc, chỉ cảm thấy lòng mình như mất đi một phần, chỉ muốn ngã ngửa ra sau.
Ta chưa kịp định thần, đã có cung nữ vội vàng chạy đến tìm ta, nói hoàng hậu sắp không qua khỏi.
Hôm nay khi hoàng hậu rời Mạnh phủ định về cung, xe ngựa đột nhiên kinh hoảng trên phố dài, ngựa mất kiểm soát phát điên, lao thẳng trên phố, mấy chục thị vệ cũng không cản nổi, cuối cùng xe đụng vào tượng sư tử đá, hoàng hậu hoảng sợ, lập tức bị chảy máu.
Thanh Vân đã đỡ hoàng hậu, không ngờ xung quanh có thích khách mai phục, nhân loạn bắn tên, để cứu hoàng hậu, Thanh Vân của ta đã dùng mạng mình đỡ tên độc.
Mũi tên tẩm độc, một mũi xuyên tim, Thanh Vân thậm chí không kịp nói một lời, đã chết trên con phố phồn hoa nhất kinh thành.
Ta bước những bước nặng nề, trong sự đồng hành của Phương Kỳ An đến cung Ninh Dương.
Cung Ninh Dương đã bị bao vây tầng tầng lớp lớp, máu trong các chậu lớn được bưng ra, khắp nơi đều nồng nặc mùi máu.
Các phi tần đều có mặt, thấy ta định hành lễ, nhưng động tác còn chưa kịp thì trong điện đã vang lên tiếng khóc trời long đất lở, tiếp đó là tiếng gào xé lòng của Tề Chiêu, huynh ấy đang gọi tên Đan Khanh của mình.
Người xung quanh nghe tiếng của Tề Chiêu, đều đồng loạt quỳ xuống, tiếng khóc thật giả lẫn lộn ngay lập tức vang lên như một mối.
Ta ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay trăng thượng huyền trên trời, như một lưỡi liềm lấy mạng.
Dưới lưỡi liềm này, trong cung Ninh Dương này, Mạnh Đan Khanh từng tựa vào gối ta, nhẹ nhàng gọi ta một tiếng chị Vân, nàng ấy nói nếu chúng ta gặp nhau ngoài cung, nàng ấy nhất định sẽ dẫn ta đi ngắm cảnh đẹp nhất thiên hạ.
Nhưng cuối cùng ta và nàng ấy, đều vì cùng một người mà bị nhốt trong cung sâu này.
Ta ở cung Ninh Dương ngất đi, khi ngất là ban đêm, khi tỉnh lại vẫn là ban đêm, chỉ là người đã nằm trong cung Trúc Lan.
Ta nằm trên giường, nhìn hoa văn trên màn, mơ màng gọi một tiếng Thanh Vân, nhưng không ai đáp lại.
Trong điện là Phương Kỳ An đang canh chừng ta, hắn nói ta đã ngất cả một ngày, nói Thanh Vân đã được an táng đàng hoàng, hắn còn nói hoàng hậu sinh non, lúc lâm chung sinh ra một công chúa nhỏ, nhưng công chúa nhỏ yếu ớt, khi sinh chỉ khẽ khóc vài tiếng, chưa đầy hai canh giờ đã đi theo hoàng hậu.
Đầu óc ta rối bời, miệng Phương Kỳ An mở ra rồi đóng lại, ta chỉ ngơ ngác đáp một tiếng.
Trong điện ánh nến lờ mờ, ta ngồi trên giường quét mắt nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bàn.
“Đó là gì?” Ta nhìn thứ trên bàn không biết từ khi nào xuất hiện, hỏi Phương Kỳ An.
Phương Kỳ An im lặng một lúc, mang thứ đó lại cho ta.
Trong giấy dầu dường như có thứ gì, bọc rất cẩn thận, ta mở ra, bên trong là tám miếng bánh hoa hồng được xếp gọn gàng.
Phương Kỳ An nói đây là lần đầu cậu ấy đến con đường trong cung, thị vệ đưa Thanh Vân về giao lại cho cậu ấy, thị vệ nói, đây là do Thanh Vân mua.
Ta nhìn những miếng bánh hoa hồng trước mặt, bỗng nhớ đến nụ cười của Thanh Vân, không kiềm được cũng nở một nụ cười, rồi nước mắt từng giọt từng giọt không kiểm soát được rơi xuống, thấm vào bánh hoa hồng.
Mạnh Đan Khanh chết trong lúc tình yêu với Tề Chiêu nồng nàn nhất, còn Thanh Vân của ta mãi mãi ở lại với ta năm thứ mười tám.
Hoàng hậu vừa mất, Tề Chiêu như già đi mười tuổi.
Trong cung treo đầy vải trắng, tiếng tụng kinh của các nhà sư như một dòng sông uốn lượn, bao phủ cả hoàng thành.
Tề Chiêu viết nhiều bài thơ tưởng niệm Mạnh Đan Khanh, còn sớm phác thảo thánh chỉ, nói sau này sẽ hợp táng với nàng ấy ở hoàng lăng.