“Nương nương, việc này không hợp lễ nghi…”nét mặt Thanh Vân hiện rõ vẻ khó xử, cầm đũa mãi không động.
“Không có người ngoài mà.” Ta cười nhẹ nói: “Trước đây sinh nhật ta, ca ca mang đồ ngon đến, lần nào chẳng có một nửa vào bụng ngươi.”
Lúc đó ta chưa xuất giá, cả phủ tướng quân đều biết ta và Thanh Vân thân thiết nhất, ca ca cũng vui vẻ nhìn ta và Thanh Vân chơi đùa, mỗi lần phụ thân giả vờ tức giận muốn phạt ta và Thanh Vân, đều là ca ca chạy ra giải vây.
Sau này ta xuất giá, Thanh Vân trở thành thị nữ đi theo ta, dù quan hệ chúng ta tốt, cũng không thể như ở phủ tướng quân mà không kiêng kỵ gì.
Giờ nàng ấy lại theo ta vào cung, trong hậu cung nhiều quy tắc hơn, tính ra, ta đã lâu lắm rồi không cùng Thanh Vân ngồi chung bàn ăn như thế này.
Nghe lời ta, Thanh Vân cười nói vậy thì nàng ấy không khách khí nữa.
Thanh Vân gắp một miếng thức ăn, lại vừa khóc vừa nói nương nương nhất định phải khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Ta lặng lẽ đưa tay lau nước mắt cho Thanh Vân, lại kéo món ăn nàng ấy thích đến trước mặt, rồi bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua cửa.
Người đó lướt đi nhanh quá, chỉ có cái bóng trên đất không kịp trốn cùng, mới lộ ra hành tung của hắn.
“Phương Kỳ An, vào đây.” Ta gọi một tiếng, Phương Kỳ An liền ngoan ngoãn hiện thân, do dự bước vào trong điện.
Ta thấy hắn ta cúi đầu, hai tay còn giấu thứ gì đó sau lưng, dáng vẻ như bị dọa.
“Ngươi trốn cái gì vậy?” Ta liếc nhìn phía sau cậu ấy, hỏi: “Sau lưng giấu cái gì vậy?”
Ta vừa hỏi, đầu Phương Kỳ An càng cúi thấp hơn, rụt rè lấy thứ sau lưng ra.
Là một cái hộp gỗ vuông vức, trông chẳng có gì đặc biệt, không biết có gì hay mà để hắn giấu đi.
“Đây là… đây là nô tài muốn tặng cho nương nương làm quà sinh nhật.” Phương Kỳ An đặt hộp gỗ lên bàn, thấp giọng nói.
Tặng cho ta?
Ta khẽ nhướng mày, mở hộp gỗ ra trong ánh mắt tò mò của Thanh Vân.
Trong hộp yên tĩnh nằm một con rối gỗ, mặt mày sống động như thật, nét mặt biểu cảm đều tự nhiên, như có máu thịt, loại gỗ này cũng quen thuộc, dường như chính là miếng gỗ mấy hôm trước Phương Kỳ An mang về.
Ta nhìn con rối gỗ trước mắt, đến mức thất thần, mãi đến khi Phương Kỳ An quỳ sụp xuống xin ta tha lỗi, ta mới tỉnh lại.
“Đứng lên đi, món quà này, bản cung rất thích.” Ta thản nhiên đóng hộp lại, đứng dậy tự tay đặt nó lên giá.
Phương Kỳ An không ngờ ta lại phản ứng như vậy, thở phào một hơi rồi mới đứng lên.
Ta nhìn bàn thức ăn đầy, chỉ có ta và Thanh Vân ăn cũng chán, liền bảo Phương Kỳ An cũng ngồi xuống.
Nếu nói Thanh Vân ngồi xuống chỉ hơi không thoải mái, thì Phương Kỳ An ngồi xuống lại như ngồi trên đống kim châm, ngay cả tay cầm đũa cũng run, khó khăn lắm mới gắp được miếng thịt, thịt chưa vào miệng, nước mắt đã rơi xuống.
Cung của ta hóa ra lại chứa hai tiểu khóc nhè là Thanh Vân và Phương Kỳ An.
“Trừ mẫu thân và tỷ tỷ của nô tài, chưa ai đối tốt với nô tài như vậy.” Phương Kỳ An nói, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống bàn.
“Người thân của ngươi đều ở ngoài cung sao?” Thanh Vân ngồi đối diện Phương Kỳ An, giọng trở nên dịu dàng hơn.
Thanh Vân vốn là người mềm lòng nhất, không chịu nổi thấy người khác khóc.
“Mâũ thân và tỷ tỷ nô tài đều không còn.” Phương Kỳ An dùng tay áo lau nước mắt, đáp.
Nếu không phải Phương Kỳ An tự nói ra, chắc ta và Thanh Vân cũng không biết, người cung nữ cậu ấy nhờ ta tìm là tỷ tỷ ruột bị người ta bắt cóc khi mới hơn mười tuổi.
Phụ thân của Phương Kỳ An mất sớm, mẫu thân cậu một mình nuôi hai đứa con, suốt năm bị người ta đánh đập áp bức, sau này tỷ tỷ cậu mất tích, càng khiến mẫu thân cậu đổ bệnh nặng.
Phương Kỳ An chưa đầy mười tuổi đã phải dựa vào ăn xin ngoài phố và dần thành thạo nghề khắc gỗ để chữa bệnh cho mẫu thân, nuôi sống mình, cũng là tìm kiếm tung tích tỷ tỷ.
Chỉ tiếc đến khi mẫu thân mất, Phương Kỳ An vẫn chưa tìm được tỷ tỷ của mình, không thể hoàn thành tâm nguyện của mâũ thân.
Chôn cất mẫu thân xong, Phương Kỳ An khó khăn lắm mới nghe ngóng được tin tức của tỷ tỷ, mới biết tỷ tỷ đã đổi tên, bị đưa vào cung làm cung nữ.
Ngoài cung là vô biên khổ sở, trong cung còn có một người thân.
Phương Kỳ An quyết tâm, dùng số tiền cuối cùng để mở một lối vào cung làm thái giám.
Nhưng ngày tháng trong cung nào có dễ dàng, một thái giám mới vào cung, đừng nói là trong số bao nhiêu người tìm ra được tỷ tỷ của mình, giữ được mình không bị bắt nạt đã là may mắn.
Phương Kỳ An cứ thế chịu đựng trong cung, sau này hắn ta được điều vào cung Trúc Lan, nhận được lời hứa của ta, tưởng sắp tìm được người thân duy nhất trên đời, không ngờ lại nhận được tin tỷ tỷ đã mất, ngay cả thi thể cũng không biết ở đâu.
Hắn ta nói đã cầu khẩn nhiều vị thần bảo hộ, nhưng không ai đoái hoài đến hắn.
Phương Kỳ An dường như đã quen với nỗi đau, nói ra những chuyện này cũng không còn rơi nước mắt, hắn nói người khổ trên đời nhiều vô kể, không thiếu Như hắn ta một người, cũng không nhiều như hắn ta một người, ngược lại Thanh Vân nghe xong, âm thầm lau nước mắt mấy lần.
“Giờ ngươi ở trong cung của ta, tự nhiên có ta bảo vệ ngươi.” Ta nhìn khuôn mặt nghiêng của Phương Kỳ An, nói: “Nếu ngươi muốn, trước mặt mọi người ta vẫn là chủ tử của ngươi, sau lưng, ngươi cứ coi ta là tỷ tỷ của ngươi.”
Ta hơn Phương Kỳ An mấy tuổi, làm tỷ tỷ cậu ấy cũng xứng đáng.
Tiệc sinh nhật này, ta ngồi hai bên là hai người liên tục rơi nước mắt, khóc thành một đống.
Ta thì không khóc, chỉ uống vài chén rượu, cuối cùng khi Thanh Vân hầu ta lên giường nghỉ ngơi, ta còn hơi say.
Thanh Vân bảo ta nằm xuống, ta lại nổi tính bướng, ôm chặt lấy eo nàng ấy không chịu buông, miệng lắp bắp gọi nàng ấy là chị Thanh Vân.